Chương 8 - Mười Năm Cách Biệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tối hôm cô được tìm thấy, cũng là lúc anh ấy nhận được kết quả.”

Giọng An Tri Hạ nghèn nghẹn.

“Anh ấy chỉ còn khoảng nửa năm. Anh ấy nói mình đã là người sắp chết, không muốn cô bị ràng buộc, càng không muốn cô phải ôm con mà góa chồng.”

“Anh ấy nhờ tôi đóng giả vợ để cô tuyệt vọng mà buông tay. Anh ấy muốn để lại tất cả cho cô, để sau này cô sống tốt.”

“Kiều Tâm Vũ, anh ấy yêu cô đến mức thà để cô hận, còn hơn để cô bị trói vào số phận của người đàn bà goá.”

Tờ bệnh án trong tay nhẹ bẫng, nhưng nặng tới mức ép tôi không thở nổi.

Khó trách anh lạnh nhạt.

Khó trách anh ép tôi bỏ con.

Khó trách anh không đưa tôi về nhà.

“Anh ấy đâu?” Tôi bật dậy, kéo ống kim truyền ra khỏi tay. “Tôi phải tìm anh ấy!”

“Ở tầng thượng, phòng chăm sóc đặc biệt.”

Tôi lao khỏi phòng, chạy lên cầu thang như người mất trí, nước mắt làm mờ hết tầm nhìn.

Mỗi bước chân như dẫm lên kim nhọn.

Tôi đã hiểu lầm anh lâu đến vậy.

Tôi biến tình yêu của anh thành tàn nhẫn.

Khi tôi xông vào phòng, Phó Tấn Niên đang ngồi bên cửa sổ, mặc đồ bệnh nhân, nhìn vào chiếc máy tính bảng.

Màn hình là ảnh hai chúng tôi ngày trước.

Ánh nắng phủ lên người anh, nhưng lại khiến anh trông gầy gò đến xót xa.

“Chồng ơi…”

Tôi nghẹn giọng, gọi mà như khóc, tiếng khàn đặc run rẩy.

Chương 8

Cơ thể anh khựng lại rõ rệt, rồi chậm rãi quay đầu lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, người đàn ông từng chưa bao giờ lùi bước trên chiến trường ấy lại đột nhiên đưa tay che mặt, khóc như một đứa trẻ.

Một người cao đến một mét tám lăm, co người ngồi trên ghế, bờ vai run lên dữ dội, tiếng khóc bị nén đến tuyệt vọng.

Tôi bước nhanh tới, từ phía sau ôm chặt lấy anh, mặt áp vào lưng anh, nước mắt thấm ướt cả áo bệnh nhân:

“Xin lỗi… xin lỗi anh… em sai rồi… em không nên nghi ngờ anh, không nên bỏ đi không một lời, để anh phải chờ em lâu đến thế.”

“Chúng ta cùng nhau chữa bệnh được không? Chúng ta cùng chờ con ra đời, rồi sống những ngày tháng thật bình yên.”

Anh xoay người lại, ôm chặt tôi vào lòng, cằm tì lên vai tôi, khóc như một đứa trẻ chịu nhiều uất ức:

“Tâm Vũ, Tâm Vũ của anh… anh tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa…”

Sau khi hiểu lầm được hóa giải, Phó Tấn Niên lập tức công khai quan hệ của chúng tôi với bên ngoài, còn nhất quyết tổ chức lại một đám cưới.

Hôm cưới, anh mặc quân phục chỉnh tề, vai đeo quân hàm sao vàng, dáng người thẳng tắp đầy uy nghiêm.

Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới mà năm đó anh chưa kịp trao, bước chậm rãi về phía anh.

Chiếc váy ấy là anh đặt may riêng cho tôi.

Lúc đó tôi mới hiểu—anh vẫn mặc quân phục suốt những năm qua không phải vì An Tri Hạ, mà là vì tôi từng nói:

“Phó Tấn Niên, anh mặc quân phục đẹp nhất, em thích nhất là dáng vẻ ấy của anh.”

Vì một câu nói đó, anh đã mặc suốt mười năm.

Cũng vì một câu nói ấy… mà anh chờ tôi suốt mười năm.

Sau hôn lễ, An Tri Hạ lén đưa cho tôi một quyển sách bìa hồng, cười đầy ẩn ý:

“Dù con mới hai tháng, nhưng học trước vẫn tốt hơn.”

Tôi tò mò mở ra, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

Đó lại là một quyển… sổ tay kiến thức “vợ chồng thân mật”.

“An Tri Hạ, không phải trước đây cô là kiểu con gái ngoan ngoãn sao?”

Tôi xấu hổ đến lắp bắp.

Cô ta nhướng mày cười:

“Giờ là năm 2035 rồi, kiểu ngoan hiền lỗi thời rồi. Kiều Tâm Vũ à, cô còn nhiều thứ phải học lắm.”

Đêm tân hôn, Phó Tấn Niên không thể chờ thêm được nữa, bế thốc tôi vào phòng, ánh mắt dịu dàng đến mức gần như tan chảy trái tim tôi.

Rõ ràng chỉ mới xa nhau hai ngày, nhưng lại cảm giác như đã lạc mất cả thế kỷ.

Anh hôn lên trán tôi, lên mắt tôi, từng cái một, nhẹ nhàng như đang nâng niu bảo vật quý giá nhất đời.

Tôi khẽ đặt tay lên tay anh, thì thầm:

“Nhẹ thôi… còn có con nữa mà…”

Anh khựng lại, cúi đầu nhìn bụng tôi, ánh mắt đầy dịu dàng và mong chờ:

“Được, nghe lời em. Đợi thằng nhóc con này ra đời xem anh trị nó thế nào.”

Bác sĩ nói ung thư dạ dày giai đoạn cuối không thể chữa khỏi, nhưng giữ tâm trạng vui vẻ có thể kéo dài thời gian sống.

Vì muốn nhìn thấy con chào đời, Phó Tấn Niên tích cực phối hợp điều trị, cố gắng kéo nửa năm sống sót thành tròn một năm.

Ngày con ra đời, anh bế đứa bé bọc trong chăn mềm, cười như đứa trẻ ngốc, nước mắt không kìm được rơi xuống:

“Giống em… mắt cũng giống em…”

Về sau, tôi “não cá vàng” vì bầu bí, làm gì cũng vụng về, lú lẫn.

Anh lo cho tôi, gắng gượng thêm ba năm để ở bên hai mẹ con.

Đến mùa xuân năm thứ năm, Phó Tấn Niên vẫn ra đi.

Hôm ấy trời nắng đẹp.

Anh nằm trong vòng tay tôi, tay siết chặt tấm ảnh gia đình, giọng nhẹ như gió:

“Tâm Vũ, đừng buồn… Anh sẽ ở trên trời… dõi theo mẹ con em.”

Năm đó, con trai chúng tôi tròn bốn tuổi, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nó đưa viên kẹo dâu về phía tôi, giọng non nớt:

“Mẹ ơi, đừng khóc nữa… Ba nói ăn kẹo dâu là hết buồn rồi…”

Tôi nhìn khuôn mặt con giống hệt Phó Tấn Niên, vừa cười vừa khóc.

Đúng vậy.

Trong chuyện yêu tôi, cha con nhà này… thật sự giống nhau đến lạ.

(Hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)