Chương 4 - Mùi Sữa Và Những Cuộc Chiến Trong Công Việc
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng điệu hờ hững nhưng sắc bén:
“Trương tổng, lúc rời khỏi Hằng Viễn, tôi có tiện tay lấy theo một số dữ liệu về thời gian nghỉ thai sản của mình.”
“Trong đó có cả một đoạn video trong công ty…
cảnh anh và Hứa Thanh Duệ…”
Trương Hằng cứng đờ, mắt chớp liên tục như vừa nhận ra điều gì đó.
Ngay lập tức, anh ta cúi xuống gầm ghế, lấy ra một chiếc túi được bọc cẩn thận,
đẩy về phía tôi.
Tôi liếc nhìn lên camera giám sát của quán cà phê, bật cười:
“Trương tổng, đây là ý gì?”
Trương Hằng lau mồ hôi trên trán, giọng lúng túng:
“Chỉ là một chút quà nhỏ, mong chị nhận lấy.”
Tôi cầm chiếc túi, cảm nhận được độ nặng của nó.
“Trương tổng, anh đang hối lộ tôi sao?”
Tôi cố tình cao giọng.
Sắc mặt Trương Hằng tái mét, hoảng hốt xua tay:
“Không không! Giám đốc Lâm chị hiểu lầm rồi!
Tôi chỉ muốn thể hiện thành ý thôi…”
22
Tôi mở túi ra, bên trong là một xấp tiền mặt dày cộp.
Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại vài tấm hình,
vừa chụp vừa cười lạnh.
“Trương tổng, anh đang đùa với lửa đấy.”
Mặt Trương Hằng trắng bệch, cúi rạp người xuống,
giọng run rẩy:
“Giám đốc Lâm tôi sai rồi! Tôi xin chị…
làm ơn đừng nói với vợ tôi!”
Tôi nhìn xuống anh ta, tận hưởng cảm giác hả hê.
“Trương tổng, anh nghĩ tôi cần mấy đồng bạc lẻ này sao?”
Tôi rút vài tờ tiền lẻ, quăng thẳng vào mặt anh ta.
“Đủ để anh mua vé về nhà đấy.”
Sau đó, tôi đứng dậy, xoay người rời khỏi quán cà phê,
để lại Trương Hằng ngồi đó, toàn thân run rẩy.
23
Về đến công ty, tôi gửi loạt ảnh kia thẳng đến điện thoại của vợ Trương Hằng, Lý Mai.
Không ngờ, cô ta hành động còn nhanh hơn tôi tưởng.
Sau đó, một đồng nghiệp cũ gửi cho tôi một đoạn video quay lại cảnh hôm đó.
Tôi mở video lên,
trong màn hình là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, gương mặt đầy sát khí…
Người phụ nữ kia đang ngồi trên người một cô gái khác,
hai tay vung lên tát liên tiếp, không hề nương tay.
Người bị đánh chính là Hứa Thanh Duệ.
Lúc đó, tóc tai cô ta bù xù, khuôn mặt đầy vết cào xước,
quần áo bị xé rách đến mức không còn hình dạng.
“Trương Hằng! Đồ vô dụng! Chỉ biết trốn đằng sau!”
“Hôm nay tôi không đánh chết con hồ ly tinh này thì tôi không mang họ Lý!”
Người phụ nữ vừa đánh vừa mắng, giọng the thé, chói tai.
Xung quanh rất đông người đứng xem, nhưng không ai bước lên can ngăn.
Ngược lại, họ giơ điện thoại lên quay lại,
thỉnh thoảng còn bật cười khe khẽ.
Nhưng màn kịch chưa dừng lại ở đó.
Sau khi đánh xong, vợ của Trương Hằng vẫn chưa chịu buông tha,
cô ta túm chặt tai chồng, nghiến răng nghiến lợi chửi bới:
“Đồ khốn nạn! Nhà tôi đối xử với anh tốt như vậy,
“anh lại dám lén lút ngoại tình sau lưng tôi!”
Trương Hằng vẹo cổ né tránh, vội vã chỉ tay vào Hứa Thanh Duệ:
“Là cô ta dụ dỗ anh! Là cô ta!”
“Vợ ơi, anh chỉ là nhất thời hồ đồ thôi…”
Hứa Thanh Duệ dù bị đánh thê thảm, nhưng vẫn cố gắng gào lên:
“Anh nói bậy! Rõ ràng là anh…”
Hai người đứng giữa đám đông, chỉ trích nhau không chút kiêng nể,
đào bới hết mọi chuyện xấu xa bao năm qua ra ngoài ánh sáng.
Cuối cùng, đồng nghiệp cũ của tôi nhắn tin báo,
công ty đã quyết định sa thải cả hai người bọn họ.
24
Tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây,
mỗi người một ngả, không còn liên quan gì nữa.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau,
đoạn video Hứa Thanh Duệ bị đánh lan truyền khắp mạng xã hội.
Trương Hằng thì chỉ bị dân mạng chửi vài câu “đàn ông cặn bã”,
rồi chuyện cũng nhanh chóng bị quên lãng.
Nhưng Hứa Thanh Duệ thì khác…
Cô ta bị cư dân mạng vùi dập không thương tiếc.
Bình luận tràn ngập những từ ngữ như “kẻ thứ ba”, “hồ ly tinh”, “phá hoại gia đình người khác”…
Những lời lẽ cay nghiệt đến mức không thể đọc nổi.
Tôi nhìn màn hình, không biết nên cảm thấy thế nào.
Nói tôi không hả hê ư? Đó là nói dối.
Dù sao thì trước đây cô ta đã hại tôi không ít,
bây giờ thấy cô ta nhận báo ứng, tôi có chút vui trong lòng.
Nhưng, cũng có một cảm giác khác…
Cảm giác không đúng lắm.
Thế giới này, từ trước đến nay luôn dễ dàng tha thứ cho đàn ông,
nhưng lại khắc nghiệt với phụ nữ hơn gấp bội.
Cùng ngoại tình, nhưng người phải trả giá nhiều hơn luôn là phụ nữ.
Trương Hằng dù mất việc, nhưng ít nhất vẫn còn gia đình,
vẫn có vợ con bên cạnh.
Còn Hứa Thanh Duệ?
Cô ta mất tất cả.
Tôi bỗng nhớ lại buổi gặp mặt trong quán cà phê hôm đó.
Nhớ đến ánh mắt hoảng loạn của Trương Hằng khi dúi túi tiền cho tôi,
nhớ đến dáng vẻ hèn mọn của anh ta khi cầu xin tôi đừng nói với vợ anh ta.
Thú thật, lúc đó tôi thấy rất hả hê.
Nhưng bây giờ, sự hả hê ấy dần dần bị một cảm giác trống rỗng thay thế.
25
Sau này, tôi nghe nói Trương Hằng bị vợ quản chặt,
biến thành một ông chồng nội trợ toàn thời gian.
Mỗi ngày nấu cơm, giặt giũ, chăm con,
chẳng khác gì một “bà nội trợ” đúng nghĩa.
Nghĩ mà thấy buồn cười.
Trước đây, anh ta từng cười nhạo tôi vì làm mẹ bỉm sữa,
bây giờ lại bị chính vợ mình biến thành “bảo mẫu trong nhà”.
Cuộc đời đúng là một vòng luân hồi.
Còn Hứa Thanh Duệ, sau vụ bị đánh đó, cô ta hoàn toàn biến mất.
Không ai biết cô ta đã đi đâu.
Có người nói cô ta trở về quê,
cũng có người nói cô ta chuyển đến thành phố khác.
Dù sao đi nữa, cô ta cũng không còn chỗ đứng trong ngành này nữa.
Tôi tắt màn hình, hít một hơi thật sâu.
Chuyện này, cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng điều tiếp theo mà tôi phải đối mặt…
Chính là cuộc hôn nhân của mình.
End