Chương 1 - Mùi Sữa Và Những Cuộc Chiến Trong Công Việc

Hoàn thành kỳ nghỉ thai sản, lãnh đạo sắp xếp cho tôi làm ở bộ phận hành chính, chỗ ngồi còn bị đặt gần nhà vệ sinh nam.

“Bây giờ cô không còn phù hợp với hệ thống của phòng dự án nữa.”

“Đồng nghiệp phản ánh rằng trên người cô luôn có mùi sữa, chỉ có thể thiệt thòi cho cô rồi.”

“Người ta nói sinh con xong trí nhớ giảm ba năm, sợ rằng một bà mẹ bỉm sữa như cô sẽ không hiểu được nhu cầu của khách hàng cao cấp.”

Bàn tay dưới gầm bàn siết chặt lại thành nắm đấm.

1

Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ thai sản, tôi bị giám đốc nhân sự và giám đốc bộ phận gọi vào nói chuyện.

“Lâm Chi, nghỉ thai sản có tốt không?”

Giám đốc bộ phận tên Trương Hằng, khoảng 40 tuổi,

một người đàn ông trung niên điển hình với vẻ ngoài hiền lành nhưng đầy tính toán.

Còn giám đốc nhân sự thì lần nào công ty “tinh giản biên chế” cũng là người khởi đầu,

cũng là kẻ tiên phong dọn đường cho sếp.

Tôi chỉ cười nhạt, không đáp, chờ xem họ còn gì để nói.

“Thế này nhé, công ty cân nhắc thấy cô vẫn còn một năm nghỉ cho con bú,

“sợ rằng sẽ không phù hợp với cường độ làm việc cao của phòng dự án,

“nên đã quyết định điều cô sang bộ phận hành chính.”

Tim tôi chợt nhói lên, nhưng nghĩ lại, có lẽ làm hành chính cũng tốt.

Dù sao trong một, hai năm tới, tôi cũng khó mà thường xuyên tăng ca hay đi công tác.

Tôi cúi đầu, cố gắng nuốt xuống nỗi ấm ức đang dâng trào.

“Vậy còn khách hàng và dự án tôi đang theo thì sao?”

“Cô không cần lo, Hứa Thanh Duệ trong nhóm của cô đã tiếp quản rồi.”

Hứa Thanh Duệ?

Thực tập sinh mới vào trước khi tôi nghỉ thai sản?

“Cô ấy chỉ là thực tập sinh! Tôi chỉ hướng dẫn cô ấy chưa đầy một tháng,

“cô ấy còn không biết sở thích của khách hàng, nói gì đến quy trình vận hành dự án!”

Dự án xe hơi Bảo Trì này, tôi đã theo từ trước khi mang thai, đến lúc gần sinh vẫn kiên trì bám trụ công việc.

Một thực tập sinh như cô ta, sao có thể đảm nhận một dự án trị giá hàng chục triệu?

“Dù chỉ là thực tập sinh, nhưng năng lực của cô ấy rất tốt.”

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vừa hay, Thanh Duệ đến rồi, hai người bàn giao với nhau đi.”

2

Tôi quay lại nhìn, trước mắt không còn cô gái trẻ trung giản dị ngày nào,

mà là một người trang điểm sắc sảo với đôi môi đỏ rực, trên tay cầm một ly cà phê.

Cô ta ung dung ngồi xuống bên cạnh tôi, đặt ly cà phê trước mặt Trương Hằng.

“Trương tổng, cà phê Americano nóng, một gói đường, không sữa.”

Nói rồi quay sang tôi, cười nhẹ.

“Chị Lâm chào mừng chị quay lại.”

Tôi dừng lại một chút.

“Em nghĩ mình có thể theo được khách hàng này sao?”

Không phải tôi coi thường một thực tập sinh, mà vì cô ta hoàn toàn chưa hiểu được cốt lõi của dự án, cũng chưa từng tham gia vào các quy trình đấu thầu.

Tôi không muốn công sức của mình bị hủy hoại dưới tay một người chưa đủ kinh nghiệm.

Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn mở lời:

“Nếu có gì cần, cứ tìm chị.”

“Chắc không cần chị Lâm bận tâm đâu, người ta nói sinh con xong trí nhớ giảm ba năm, suốt ngày ở nhà chăm con, chắc chị cũng chẳng còn hiểu khách hàng cao cấp cần gì nữa đâu?”

Tôi không biết mình đã vô tình chạm vào điểm gì của cô ta, nhưng lời nói vừa buông ra, như súng máy nhả đạn không ngừng.

Tôi sững người, không biết phải phản ứng thế nào.

Trương Hằng liếc nhìn tôi hai lần, rồi cười.

“Hai thầy trò đừng khiêm tốn nữa.”

“Lâm Chi, cô bàn giao hết tài nguyên khách hàng và tài liệu dự án trước đây cho Thanh Duệ đi.”

Tôi há miệng, còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Hằng đã xua tay.

“Được rồi, chuyện của phòng dự án cô đừng lo nữa.”

“Vị trí ở phòng hành chính đã sắp xếp xong, cô có thể qua đó luôn.”

Anh ta cười nói, cứ như vừa làm một chuyện tốt đẹp lắm vậy.

Tôi chỉ có thể cầm đồ của mình, rời khỏi văn phòng nhân sự.

3

Từ phòng nhân sự bước ra, tôi đến phòng hành chính để báo danh.

Dù sao thì phòng dự án cũng không còn chỗ cho tôi nữa.

Giám đốc phòng hành chính là một người phụ nữ hơn 50 tuổi, họ Lý.

Bà ta dẫn tôi đến chỗ ngồi của mình, tôi đứng sững lại.

Tôi không ngờ rằng, bàn làm việc của mình lại đặt ngay cạnh nhà vệ sinh nam.

Bà Lý nhìn tôi một cái, chậm rãi nói:

“Lâm Chi, tôi biết cô từng làm ở phòng dự án, có thể chưa quen với công việc hành chính.”

“Nhưng hành chính cũng là một vị trí quan trọng, cô phải làm cho tốt, đừng kén cá chọn canh.”

“Nhưng mà, chỗ ngồi của tôi…”

Tôi chỉ về phía nhà vệ sinh nam, ngập ngừng.

“Chỗ ngồi của cô làm sao?” Bà Lý nhíu mày.

“Công ty chỉ rộng chừng này, còn chỗ trống nào đâu?”

“Hơn nữa, đồng nghiệp phản ánh rằng trên người cô luôn có mùi sữa, chỉ có thể thiệt thòi cho cô rồi.”

Nói xong, bà ta xoay người rời đi.

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xen lẫn những mùi khó chịu khác ập tới.

Tôi cắn chặt môi.

Khóe mắt tôi lướt qua khu vực phòng dự án, bắt gặp ánh mắt của đồng nghiệp, nhưng họ đều nhanh chóng cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy tôi.

Tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, ngồi xuống.

“Chị Lâm sao chị lại ngồi ở đây?”

Giọng nói the thé của Hứa Thanh Duệ vang lên ngay phía trên tôi.

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô ta.

“Chị Lâm em đến để cảm ơn chị đấy, dù sao cũng nhờ chị mà dự án Bảo Trì giai đoạn đầu tiến triển tốt như vậy.”

“Nói ra thì, em đúng là hưởng lợi từ chị rồi.”

Cô ta vuốt ve bộ móng mới làm, miệng nói lời cảm ơn nhưng trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.

Từng ánh nhìn trong văn phòng đều hướng về phía tôi, rồi nhanh chóng rụt lại.

Tôi còn đang cố tiêu hóa sự ác ý đột ngột này, thì cô lễ tân vội vã chạy đến, thở hổn hển.

“Chị Thanh Duệ, tổng giám đốc Vương bên Bảo Trì đến rồi, ông ấy muốn nghe lại chiến lược dự án.”

4

Tôi theo phản xạ nhìn về phía Hứa Thanh Duệ.

Mặt cô ta tái nhợt, bàn tay cầm điện thoại run rẩy.

Bảo Trì là khách hàng lớn nhất của công ty trong năm nay,

mà tổng giám đốc Vương lại nổi tiếng khó tính.

“Tổng giám đốc Vương? Sao ông ấy lại đột nhiên đến? Em đã gửi bản kế hoạch cuối cùng cho ông ấy rồi mà?”

Giọng Hứa Thanh Duệ mang theo sự run rẩy, rõ ràng là đang hoảng loạn.

Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ta đã giẫm giày cao gót, lộc cộc chạy đi.

Chưa được bao lâu, Trương Hằng đã xuất hiện bên bàn làm việc của tôi,

trên mặt là nụ cười giả tạo.

“Lâm Chi à, cô vừa mới bàn giao với Thanh Duệ, cũng là người hiểu rõ dự án nhất.

“Lần này, vẫn nên để cô trình bày với tổng giám đốc Vương đi.”

Trong lòng tôi có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Dù sao kế hoạch này cũng do tôi tự mình dày công chuẩn bị suốt một tháng trời,

từng câu từng chữ đều do tôi gõ ra, mỗi số liệu đều nhớ rõ như lòng bàn tay.

Tôi theo Trương Hằng bước vào phòng họp, tổng giám đốc Vương đã ngồi đó,

trên tay cầm bản kế hoạch của tôi, chân mày cau chặt.

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu trình bày.

Từ phân tích thị trường, nghiên cứu đối thủ cạnh tranh, đến phương án thực thi chi tiết,

tôi nói trôi chảy, mạch lạc, dữ liệu đầy đủ, chặt chẽ.

Sắc mặt tổng giám đốc Vương dần dần giãn ra,

thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý tán thành.

Một tiếng sau, buổi thuyết trình kết thúc.

Tổng giám đốc Vương rất hài lòng.

“Lâm Chi, năng lực chuyên môn của cô vẫn xuất sắc như trước!

“Tôi rất hài lòng với kế hoạch này, những bước hợp tác tiếp theo chúng ta sẽ liên hệ sau.”

Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm,

trái tim nặng trĩu suốt buổi họp cũng được thả lỏng.

Tôi tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Không ngờ, Trương Hằng đã vội vàng quay sang tổng giám đốc Vương, nói:

“Tổng giám đốc Vương, kế hoạch lần này đều là công lao của Thanh Duệ.

“Cô ấy tuy trẻ tuổi nhưng rất có ý tưởng và năng lực.”

Tôi sững sờ, một cơn giận dữ bùng lên trong lòng.

Tôi cố gắng kìm nén, lạnh lùng nhìn Trương Hằng.

Tổng giám đốc Vương rõ ràng cũng hơi bất ngờ,

ông ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Trương Hằng, cười nói:

“Vậy sao? Người trẻ đúng là có sức sáng tạo, nhưng kinh nghiệm cũng rất quan trọng.”

“Bài thuyết trình lần này rất chuyên nghiệp, rõ ràng là do một người có kinh nghiệm dày dặn thực hiện.”

Trương Hằng vội vàng chen vào:

“Đâu có đâu có, ngài quá khen rồi.

“Thanh Duệ là học trò của Lâm Chi, được cô ấy hướng dẫn tận tình.”

Tôi vừa định lên tiếng, thì Trương Hằng bất ngờ quay sang tôi, nói:

“Lâm Chi à, cô xuống quán cà phê dưới lầu mua mấy ly cà phê đi.

“Tổng giám đốc Vương thích cappuccino, nhớ thêm hai viên đường nhé.”

Tôi đứng yên tại chỗ, cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc.

Dốc sức làm việc, viết kế hoạch, nhưng công lao bị người khác chiếm đoạt,

bây giờ còn bắt tôi đi mua cà phê?

5

Tôi cầm cà phê quay lại phòng họp, tổng giám đốc Vương đã rời đi.

Trương Hằng và Hứa Thanh Duệ đang ngồi đó, thì thầm gì đó với nhau.

Thấy tôi bước vào, hai người lập tức ngừng nói chuyện.

“Mua cà phê về rồi à? Cảm ơn cô nhé.”

Trương Hằng nhận lấy ly cà phê, giọng điệu hờ hững.

Tôi nhạt nhẽo đáp một tiếng, xoay người định đi.

“Khoan đã.”

Hứa Thanh Duệ gọi tôi lại.

“Chị Lâm sau này tốt nhất chị đừng xuất hiện trong dự án Bảo Trì nữa.”

Tay tôi khựng lại giữa không trung khi đang đưa cà phê qua.

Trương Hằng vội vàng lên tiếng hòa giải:

“Lâm Chi à, cô cũng mệt rồi, mau về phòng hành chính đi.”

Hứa Thanh Duệ nhấp một ngụm cà phê tôi mua cho khách hàng,

không thèm ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng khóe môi lại cong lên đầy đắc ý.

Tôi hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng họp.