Chương 6 - Mùi Hồ Ly Tinh Trong Đêm Tân Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi hoảng hốt ôm miệng, tim như khựng lại:

“Lục Trường Phong, anh điên à!”

Anh lại như không thấy đau, mặt không đổi sắc, nhìn thẳng vào trưởng thôn và Vương Tú Quyên.

“Trưởng thôn, nhìn rõ chưa?” – anh giơ cánh tay máu chảy ròng ròng – “Đây mới gọi là ‘đâm’. Còn cái trên tay Vương Tú Quyên, cùng lắm là gãi ngứa. Vì chuyện nhỏ xíu vậy mà chạy tới cổng nhà tôi la lối, bôi nhọ danh tiếng vợ tôi, các người nghĩ tôi Lục Trường Phong chết rồi, hay là dễ bắt nạt?”

Giọng anh trầm, từng chữ như đá rơi xuống, đập vào tim mỗi người.

Sân nhà im phăng phắc.

Mặt trưởng thôn xanh rồi trắng, không ngờ Lục Trường Phong lại bảo vệ tôi theo cách liều lĩnh như vậy.

Vương Tú Quyên cũng chết sững, nhìn máu chảy trên tay anh mà quên cả khóc.

“Vợ tôi là người tôi Lục Trường Phong rước về đàng hoàng. Cô ấy là người tôi nâng niu trong tay. Hôm nay tôi coi là hiểu lầm, nhưng nếu còn lần sau, ai dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ chặt một tay người đó. Tôi nói là làm.”

Nói rồi, anh kéo tay tôi, không thèm nhìn những gương mặt chết lặng kia, quay vào nhà.

“Rầm” – cửa đóng sầm lại, ngăn hết tiếng ồn bên ngoài.

Trong phòng, tôi nhìn cánh tay anh vẫn chảy máu, nước mắt không kìm được mà trào ra.

“Anh bị ngốc à? Sao phải làm thế?” – Tôi nghẹn giọng, luống cuống tìm thứ băng bó.

Anh lại nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng trước mặt, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt tôi.

“Khóc gì?” – Giọng anh khàn, không rõ vì mất máu hay vì cảm xúc – “Tôi đã nói, sẽ không để ai bắt nạt em nữa.”

“Nhưng anh không cần tự làm mình bị thương!” – Tôi khóc lên.

“Đáng.”

Anh nhìn tôi, nghiêm túc thốt ra hai chữ.

Tim tôi lúc ấy, như bị đập mạnh một cái.

Anh cúi xuống, dùng tay không bị thương vụng về lau nước mắt trên má tôi.

“Đừng khóc nữa.” – Anh nói – “Khóc thêm chút nữa, tôi lại ‘phát bệnh’ đấy.”

Bị câu nói của anh chọc cười, nước mắt tôi còn chưa kịp lau khô đã “phì” một tiếng bật ra tiếng cười.

Nụ cười này, như phá vỡ một lớp băng căng cứng giữa hai người.

Anh nhìn tôi – nụ cười xen lẫn nước mắt – ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Ánh sáng trong phòng hơi tối, trong không khí thoang thoảng mùi máu nhạt từ vết thương của anh, hòa lẫn với mùi hương trên người tôi – thứ mùi khiến anh “nghiện”.

Không khí, lập tức trở nên mơ hồ và ám muội.

Tôi cảm nhận được hơi thở anh, càng lúc càng gần, càng lúc càng nóng.

Tôi căng thẳng nhắm mắt lại, hàng mi dài run nhẹ như cánh bướm.

Nhưng, nụ hôn mà tôi tưởng tượng… lại không đáp xuống.

Tôi nghi hoặc mở mắt ra, thì thấy anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cổ tôi – chính xác hơn là vào miếng ngọc nhỏ tôi đeo trên cổ.

Đó là món đồ mẹ tôi lén đưa cho trước khi tôi xuống nông thôn, nói là đồ gia truyền, có thể giữ bình an. Ngọc rất nhỏ, kiểu dáng bình thường, tôi vẫn luôn đeo bên mình mà chưa bao giờ để tâm.

“Cái này…” – Yết hầu Lục Trường Phong khẽ động, giọng khô khốc – “là của em?”

“Ừ, mẹ tôi cho.” – Tôi đáp, không hiểu ý anh.

Anh đưa tay, đầu ngón tay khẽ run, nhẹ nhàng chạm vào miếng ngọc.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay anh chạm vào, tôi thấy toàn thân anh chấn động mạnh, như bị một lực vô hình đánh trúng.

Đôi mắt anh mở lớn, tràn đầy kinh ngạc, mừng rỡ, xen lẫn một nỗi đau không thể tin nổi.

“Là em…” – Anh lẩm bẩm, giọng run đến phát rung – “Thì ra là em…”

Tôi bị phản ứng đột ngột này làm cho ngơ ngác.

“Lục Trường Phong, anh sao thế?”

Anh không trả lời, chỉ đột ngột ngẩng đầu, dùng ánh mắt nóng bỏng chưa từng thấy nhìn tôi – ánh mắt như muốn hòa tan tôi vào anh.

“Vãn Ý.” – Anh gọi tên tôi, giọng mang theo sự run rẩy của kẻ vừa mất rồi lại tìm thấy – “Anh tìm được em rồi… cuối cùng cũng tìm được em rồi.”

05

“Vãn Ý, anh tìm được em rồi… cuối cùng cũng tìm được em rồi.”

Trong giọng anh chứa quá nhiều cảm xúc – mừng rỡ, chua xót, và một thứ tình sâu nặng bị dồn nén quá lâu.

Tôi hoàn toàn mơ hồ, chỉ biết ngây ra nhìn anh.

“Anh… anh đang nói gì vậy? Chẳng phải chúng ta đã quen nhau rồi sao?”

Anh không giải thích, chỉ dùng đôi mắt đỏ hoe khóa chặt tôi, như muốn xuyên qua da thịt để nhìn vào tận sâu trong linh hồn.

Anh nắm chặt vai tôi, lực mạnh đến mức như muốn ép tôi vào tận xương tủy của anh.

“Vết thương của anh!” – Tôi kêu lên, nhìn thấy máu trên tay anh đã thấm ướt nửa ống tay áo.

Câu nói ấy như một gáo nước lạnh, khiến anh tỉnh táo lại đôi chút.

Sự cuồng nhiệt trong mắt anh vơi đi, thay vào đó là chút hối hận và sợ hãi.

“Đúng, băng bó đã.” – Anh buông tôi ra, nhanh bước đến tủ, lấy ra một chiếc hòm gỗ cũ.

Bên trong là vài dụng cụ y tế đơn sơ – băng gạc, thuốc sát trùng, và vài loại thảo dược không rõ tên.

Anh lấy băng gạc định tự xử lý, nhưng một tay làm rất bất tiện.

Tôi bước lại gần, cầm lấy lọ cồn i-ốt và bông tăm:

“Để tôi làm.”

Anh liếc tôi một cái, không từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, đưa cánh tay ra trước mặt tôi.

Tôi cẩn thận dùng bông tăm thấm cồn, lau sạch máu quanh vết thương.

Vết rạch sâu, thịt da bị xé ra khiến tôi rùng mình.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)