Chương 4 - Mùa Thu Không Ngọt
4.
Điện thoại và tin nhắn của Chí Khâm mấy ngày nay tôi đều chặn hết, xóa sạch mọi cách liên lạc.
Chiều hôm đó, điện thoại bất ngờ reo — là Vương Kỳ.
Vừa bắt máy, giọng cô ta hốt hoảng:
“An An! Mau ra bờ sông đi, Chí Khâm điên rồi, anh ta đang livestream! Anh ta nói nếu cậu không đến quay lại với anh ta, anh ta sẽ nhảy xuống!”
Cô ta gửi định vị đến thẳng điện thoại tôi.
Tốt thôi, tôi cũng muốn xem anh ta định diễn trò gì.
Tôi lập tức ra khỏi nhà.
Trên cầu và dưới cầu đã tụ tập không ít người. Ở giữa đám đông, Chí Khâm đứng bên ngoài lan can, tay cầm điện thoại đang livestream.
Anh ta gào lên:
“Bạn gái tôi yêu mấy năm, sắp đính hôn đến nơi rồi. Cô ấy nói chia tay là chia tay! Chỉ vì một ly trà sữa mà muốn ép tôi đến đường cùng…”
Thấy tôi tiến lại gần, anh ta lập tức xoay camera về phía tôi:
“Tô An An, cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện? Mọi người xem đi, chính là cô ấy! Hỏi cô ấy xem tại sao lại đối xử với tôi như vậy…”
“Chí Khâm, xuống đi, nguy hiểm lắm!”
Vương Kỳ vừa khóc vừa vẫy tay với anh ta.
Nhưng Chí Khâm hoàn toàn không nhìn cô ta:
“An An, tôi chỉ hỏi em một câu! Có quay lại với tôi không? Nếu em không đồng ý, hôm nay tôi sẽ nhảy thật. Để mọi người đều thấy em đã ép chết tôi thế nào!”
Đám đông xôn xao, vài bác lớn tuổi không nhịn được lên tiếng với tôi:
“Cô gái, chuyện này không phải trò đùa đâu. Mau đồng ý đi!”
“Đúng đó, có gì to tát đâu mà làm vậy? Khuyên người ta xuống đi!”
“Nói một câu thôi mà, quay lại thì quay lại, đừng để xảy ra án mạng!”
“Trẻ mà lòng dạ độc ác quá! Thấy chết không cứu à?”
Vương Kỳ cũng vừa khóc vừa khuyên:
“An An, mau đồng ý đi! Không thể để anh ấy nhảy thật đâu!”
Trong đám người, mẹ Chí Khâm tóc tai rối bù, được người đỡ, gào lên:
“Tô An An, nó mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Bốn phía toàn là lời buộc tội, khiến tôi chỉ thấy một cơn chán ghét cực độ trào lên.
Tôi bước lên hai bước:
“Chí Khâm, muốn nhảy thì nhảy. Đừng chờ tôi.”
Cả đám đông lập tức ồn ào:
“Cô nói thế mà nghe được à?”
“Đồ độc ác! Tim bằng đá hả?”
“Quá tàn nhẫn! Thấy chết không cứu, còn xúi người ta nhảy?”
Tôi bình tĩnh lấy từ túi ra một tờ hóa đơn đặt đồ uống.
Tiến lại gần một người đang livestream, tôi giơ tờ hóa đơn trước ống kính:
“Đây là lý do.”
5.
Người vừa bênh vực Chí Khâm liếc xuống dòng chữ nhỏ ở cuối đơn hàng, theo phản xạ đọc thành tiếng:
“Trên này ghi người đặt là Chí Khâm, người nhận là Vương Kỳ, còn ghi chú ‘thêm yến mạch, cô ấy thích’?”
Tôi giơ cao đơn hàng, để nhiều người hơn nhìn thấy rõ dòng ghi chú đó.
“Anh không phải luôn miệng nói yêu tôi sao? Sao đến tên Tô An An cũng không gõ nổi, lại gõ thành tên bạn thân tôi là Vương Kỳ?”
“Hay ngay từ đầu, ly trà sữa đầu tiên của mùa thu này vốn là anh đặt cho Vương Kỳ? Ghi chú rõ ràng là ‘cô ấy thích yến mạch’?”
Đứng ngoài lan can, tay Chí Khâm trượt một cái, suýt rơi xuống, phải vội vã bám vào.
“Chỉ là viết nhầm tên thôi, có đáng gì đâu?” — một bà trong đám đông vẫn cố bênh.
“Chuyện nhỏ?”
Tôi quay phắt lại nhìn:
“Tôi bị dị ứng yến mạch! Dị ứng nặng! Nổi mẩn, khó thở, Chí Khâm ạ.”
Tôi quay về phía anh ta:
“Anh mồm thì nói yêu tôi, yêu đến sống chết, mà ngay cả thứ tôi dị ứng nghiêm trọng cũng không biết? Đặt đồ còn ghi sai địa chỉ, ghi chú thì nhớ rõ khẩu vị của cô ta — tình yêu này đúng là nực cười!”
“Ồ!”
Đám đông nổ tung.
“Dị ứng? Mẹ kiếp!”
“Hóa ra là cắm sừng à!”
“Trời ạ, thằng này với tiểu tam còn bày trò diễn sâu!”
“Một đứa làm bộ nhảy cầu, một đứa đứng khóc khuyên nhủ, hóa ra là đôi gian phu dâm phụ!”
“Khinh! Bị bắt quả tang ngoại tình còn giả vờ si tình, định lừa người ta sao?”
“Ghê tởm! Báo cảnh sát, bắt cả hai lại!”
Những người vừa mắng tôi giờ phẫn nộ quay sang Chí Khâm và Vương Kỳ.
Chí Khâm vừa cố leo vào vừa hét:
“Nghe anh giải thích! Thật sự là hiểu lầm! Trước đây anh từng đặt đồ cho Vương Kỳ, quen tay nên quên đổi! Quên mất thôi!”