Chương 6 - Mua Hàng 0 Đồng Và Sự Thật Đằng Sau
Đám phóng viên nhất thời náo loạn.
Chu Viện lập tức xoay người, ống kính bắt lấy dáng người run rẩy của mẹ tôi.
Tôi đứng chết lặng, nhìn cha nhét túi giấy phình căng vào tay cảnh sát gần nhất.
Kiếp trước, chứng cứ khiến tôi bị kết án tử hình cũng từ một chiếc túi nâu như thế lấy ra.
“Trong này có hồ sơ xuất nhập cảnh của Giản Ninh! Hôm đó chính chúng tôi tự tay tiễn nó lên máy bay.” giọng cha run run, như sợ chậm một nhịp sẽ không cứu được chị tôi –
“Còn có cả lịch sử mua sắm trên mạng của con nhỏ này! Con dao y hệt hung khí chính nó mua! Chính nó giết người, còn muốn đổ cho chị gái. Từ nhỏ nó đã ghen tị chị gái thông minh xinh đẹp hơn.”
Cảnh sát cau mày mở tập hồ sơ, tôi liếc thấy một tờ giấy đóng dấu hải quan.
Cảm giác hoang đường cuộn trào, kiếp trước cũng chính nhờ những chứng cứ giả mạo tinh vi thế này mà họ đẩy tôi vào phòng tiêm án tử.
“Thưa hai bác.” Chu Viện bất ngờ lên tiếng
“Nhưng camera hiện trường cho thấy lúc án phát sinh Giản An đang…”
“Đó là AI đổi mặt!” mẹ tôi thét lên cắt ngang
“Con nhỏ này cố ý, nó muốn gán hết cho chị nó, chính nó mới là hung thủ!”
“Chuyện này…”
Cổ họng tôi nghẹn chặt.
Dù sớm đã chuẩn bị, nhưng khi trọng sinh trở lại, đối diện với sự tuyệt tình của họ, tôi vẫn thấy đau xót.
“Các đồng chí cảnh sát!” cha tôi đột ngột lao tới, chộp lấy tay một cảnh sát –
“Chúng tôi yêu cầu giám định DNA lại lần nữa! Các anh chẳng phải tìm được áo dính máu rồi sao, tóc trên đó chắc chắn là của nó!”
Đội trưởng Trương chẳng biết từ khi nào đã đứng sau lưng tôi, bàn tay đặt lên vai tôi khiến tôi theo phản xạ run bắn.
Kiếp trước, giây phút cuối cùng, cai ngục cũng ép vai tôi như thế, rồi trói lên giường tiêm.
“Giản An.” giọng ông ta rất khẽ
“Có lẽ phải phiền cô hợp tác kiểm tra lại.”
Ống kính phóng viên tham lam ghi trọn gương mặt tái nhợt của tôi.
Mẹ bỗng xông qua hàng rào cảnh giới, mùi nước hoa Dior trộn lẫn mùi mồ hôi phả thẳng vào mặt.
Bà ghé sát tai tôi, thì thào chỉ hai người nghe thấy:
“Mày tưởng hãm hại chị mày thì sẽ độc chiếm được gia sản sao? Đừng quên, ai là người ký tên vào giấy chẩn đoán tâm thần của mày.”
Đồng tử tôi co rút.
Hồ sơ khám trầm cảm năm hai mươi tuổi, ra từ khi ấy họ đã biết, chính họ ký tên.
Tôi từng nghĩ mình giấu rất giỏi, sợ họ lo lắng…
Chưa kịp hoàn hồn, giọng oán hận của mẹ lại ghim vào tai:
“Nếu mày không chịu thay chị gánh tội, thì cái ống thở của bà nội mày trong viện cũng nên rút bỏ đi thôi.”
Bà nội, người duy nhất trên đời đối tốt với tôi.
Nửa năm trước bà bị đột quỵ, vẫn còn nằm viện.
Tôi viết lách điên cuồng, kiếm từng đồng, chỉ để đóng tiền điều trị cho bà.
Kiếp trước, khi tôi vào ngục, họ lập tức cắt viện phí.
Tôi còn chưa bị tuyên án, bà đã mất.
Nghe nói, tâm nguyện cuối cùng của bà là muốn gặp tôi một lần, nhưng tôi nào có cơ hội…
Trong hỗn loạn, có kẻ xô mạnh tôi.
Tôi loạng choạng quỳ sụp xuống bậc thang, đầu gối đập lên đá cẩm thạch phát ra tiếng “cụp” nặng nề, nhưng bị tiếng máy ảnh át đi.
Ngẩng đầu, tôi thấy trên tường kính của cục cảnh sát in rõ bóng mình:
Gương mặt trắng bệch, mái tóc rối bù, trông chẳng khác nào một kẻ điên thực sự.
7
Khi chiếc còng lạnh lẽo một lần nữa khóa chặt cổ tay, tôi lại bình tĩnh khác thường, giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn thẩm vấn.
“Chức năng ghi âm vẫn mở.” giọng tôi như ngâm trong nước đá
“Từ khoảnh khắc bước ra khỏi cửa cục cảnh sát đã bắt đầu.”
Lông mày đội trưởng Trương giật mạnh, nữ cảnh sát bên cạnh lập tức đeo găng tay thu thập chứng cứ.
Tiếng mẹ tôi sắc nhọn vang lên từ loa:
“Quên ai là người ký giấy chứng nhận tâm thần cho mày rồi sao…”
“Nếu không chịu thay chị mày gánh tội, thì ống thở của bà nội mày trong viện cũng nên rút bỏ đi.”
Không khí trong phòng thẩm vấn tức khắc đặc quánh.
Ngón tay đội trưởng Trương treo lơ lửng trên nút tạm dừng, run lên như bị bỏng.
Tôi nhìn bóng mình mờ nhòe trên tấm kính một chiều.
Năm hai mươi tuổi được chẩn đoán trầm cảm nặng, thuốc bác sĩ kê đơn tôi chưa từng uống, toàn bộ đều đổ xuống bồn cầu.
Vì Giản Ninh từng cười mà nói với tôi, những viên thuốc trắng ấy có trộn mảnh thủy tinh nghiền vụn.
“Giản An.” giọng đội trưởng Trương hiếm khi khẩn trương đến vậy
“Bà nội cô nằm ở bệnh viện nào?”
Khi đọc tên bệnh viện, tôi nếm thấy vị tanh của sắt, không biết từ lúc nào tôi đã cắn rách niêm mạc miệng.
Kiếp trước, ngày bà bị rút oxy, quản giáo trong trại giam bảo tôi, trước khi nhắm mắt, bàn tay khô héo của bà vẫn cào trên bàn tủ đầu giường một chữ méo mó.
Người chăm sóc nói đó là chữ “安” (An), nhưng không ai biết đó là bình an, hay chính là tên của tôi.
Tôi chìa bàn tay trái ra, đưa vết sẹo hình trăng khuyết trên ngón giữa dưới ánh đèn:
“Năm mười hai tuổi tôi bị Giản Ninh đẩy xuống cầu thang, khâu bảy mũi.
Năm hai mươi tuổi chẩn đoán trầm cảm, bác sĩ phát hiện trong vết thương này còn sót mảnh thủy tinh.”