Chương 7 - Mù Mà Vẫn Cứu Được Em
7
“Haiz, cũng là con ruột mà sao ông ấy lại thiên vị đến thế.”
“May mà Dự Đường đủ bản lĩnh, năm sau thi lại vẫn đậu đúng trường quân sự đó.”
Cô giáo tuổi đã cao, một khi nói là khó dừng lại.
Sở Khâm An thì thấp thỏm không yên.
Anh nhớ lại hồ sơ lúc mình còn làm văn thư trong quân đội – trong hồ sơ của “Chu Dự Đường” không hề có thông tin học lại.
Ngược lại, hồ sơ của “Chu Tuế Hòa” mới ghi rõ từng học lại một năm.
Chào tạm biệt cô giáo trong trạng thái hoang mang, anh lảo đảo như xác sống bước tới nhà ga.
“Tôi đã tự tay đánh mất người mình yêu thật sự…”
Thậm chí suýt nữa còn cùng người khác âm mưu giết chết cô ấy.
Một cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt anh.
Những cảm xúc bị đè nén bấy lâu như vỡ tung.
Ngay giữa phòng chờ đông đúc, anh bật khóc nức nở.
Anh muốn xin lỗi tôi, muốn được tha thứ.
Chưa bao giờ anh khát khao được gặp tôi như lúc này.
Sau cơn khóc, anh lập tức gọi điện cho tôi, nhưng mãi không liên lạc được.
“Tuế Hòa… xin em đừng rời bỏ anh…”
Suốt 30 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên anh sợ hãi vì đánh mất một người đến vậy.
Anh vội vã mua vé tàu quay lại nơi tôi từng sống.
Tìm đến căn nhà trọ cũ.
“Chú ơi, Chu Tuế Hòa vẫn còn ở đây chứ?”
Chủ nhà trọ bị dáng vẻ hoảng loạn của anh làm giật mình, vội lắc đầu:
“Cô ấy vừa trả phòng xong, trước khi đi còn hỏi thăm một địa điểm. Có lẽ cậu nên tới đó tìm thử xem.”
Nửa năm sau, anh ấy cuối cùng cũng tìm thấy tôi trong một ngôi làng miền núi lạc hậu.
“Cô ơi, có một chú lạ đến tìm cô! Chú ấy là ai vậy ạ?”
Học sinh hớn hở chạy vào lớp, kéo tôi ra ngoài.
Nhìn thấy người đứng ngoài cổng trường là Sở Khâm An, tôi bình tĩnh đặt viên phấn xuống và để học sinh tự học. Sau đó, tôi ra hiệu cho anh ta đi theo mình ra ngoài sân trường.
“Tuế Hòa… không, là Dự Đường… Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. Em là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ trường quân đội, sao lại chạy đến nơi nghèo nàn này dạy học?”
Anh đau lòng nhìn tôi từ đầu đến chân.
Tôi – người từng ưa chải chuốt – giờ đây mặt mộc, quần áo chắp vá, bạc màu đến mức chẳng còn nhận ra màu gốc.
Nhưng trông anh cũng chẳng khá hơn là bao.
Nửa năm qua anh một mình băng rừng vượt suối, lục tung từng ngọn núi để tìm tôi.
Không ít lần suýt rơi xuống vực, khuôn mặt từng điển trai giờ rám nắng, đầy vết trầy xước.
Thấy tôi im lặng, mắt anh đỏ hoe, giơ tay về phía tôi.
“Em về với anh đi… Anh không hề biết chuyện hai chị em em tráo đổi thân phận. Giờ anh đã hiểu rõ mọi chuyện. Người anh đem lòng yêu mến từ thời cấp ba chính là em – đội trưởng đội bóng chuyền.”
“Em biết không, cô ta đã bị tuyên án tù chung thân và chuyển trại, gia đình không được thăm gặp.”
“Ba em vì vụ tráo điểm thi mà bị đình chỉ công tác. Hai ông bà già chịu không nổi cú sốc, đến giờ khóc đến mù cả mắt, ngày nào cũng ngồi ngoài cổng mong em quay về.”
“Dự Đường, ba em đã nhận ra sai lầm và rất hối hận.”
“Xin em cũng cho anh một cơ hội bù đắp. Anh muốn bắt đầu lại với em, cùng nhau hàn gắn lại gia đình đã tan vỡ ấy – được không?”
Tôi lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Không nói lời nào, tôi quay lưng trở lại phòng làm việc. Anh cũng lập tức theo sau.
Vừa bước vào, anh đã bịt mũi, tỏ rõ vẻ khó chịu trước căn phòng đơn sơ, cũ kỹ.
“Uống nước không?”
Tôi giả vờ không thấy thái độ ấy, lấy chiếc cốc sứ mẻ rót cho anh một cốc nước.
Anh chau mày, xua tay từ chối.
Tôi bật cười khẩy, rồi ngửa đầu uống cạn ly nước.
Nhìn xuống đôi giày lấm bùn của anh, tôi nhàn nhạt nói:
“Anh có lòng rồi. Nhưng nơi này không phải là nơi dành cho anh. Còn em – sẽ không quay về.”
“Chuyện đã qua thì cho qua Việc em buông bỏ không có nghĩa là chưa từng xảy ra. Hơn nữa… em không còn yêu được nữa rồi.”
Nước mắt của Sở Khâm An lã chã rơi xuống má.
“Không thể nào… Em đang giận nên mới nói vậy thôi. Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Một khi anh đã bướng bỉnh thì chẳng gì ngăn nổi.
Thế là anh cứ vậy mà quyết định ở lại làng.
Để chứng minh tấm lòng của mình, anh ép bản thân dùng chén sứ mẻ uống nước, ăn rau dại, ngủ dưới đất.
Lúc tôi dạy học, anh chủ động nấu cơm, vá áo cho đám trẻ.
“Dự Đường, em không đi thì anh cũng không đi.”
Lần anh lại đến tìm tôi nữa, là khi trời đã tối.
Dưới ánh đèn vàng vọt, tôi nhìn rõ anh đã gầy rộc, làn da đen sạm, đôi tay trở nên thô ráp và chai sạn.