Chương 1 - Một Trăm Triệu Để Cứu Con
Con trai tôi bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi tôi một trăm triệu.
Khi tôi chuyển tiền thì phát hiện tài khoản đã bị nữ thư ký của chồng đóng băng.
Tôi xông vào phòng tổng tài chất vấn, cô ta ném thẳng 250 ngàn vào mặt tôi như bố thí.
Nguyễn Đường cười toe toét: “Chị đi mặc cả với bọn bắt cóc xem, hỏi xem có cho trả góp không, cùng lắm thì con chị cũng trả góp mà nhận về.”
Tôi tức đến đỏ mắt, giơ tay tát cô ta mấy cái.
Kết quả bị Cố Kỳ Tiêu lao đến đá thẳng vào ngực.
Anh ta ôm lấy Nguyễn Đường, ánh mắt nhìn tôi lạnh lẽo như băng.
“Đường Đường chỉ đùa chút thôi, cô động thủ là cô sai.”
“Dù gì con cũng không cứu về được, tôi không giấu nữa, tôi và Đường Đường từ lâu đã có một đứa con rồi. Nếu cô biết điều, nó còn có thể miễn cưỡng gọi cô một tiếng mẹ.”
Giữa lúc tuyệt vọng, bọn bắt cóc gửi video quay cảnh con tôi bị đập gãy từng ngón tay.
Nhìn rõ khuôn mặt đứa bé trong video, tôi lập tức bình tĩnh lại.
Sau đó bật cười, chuyển ngay 250 ngàn cho bọn bắt cóc.
“Mẹ ruột nó nói rồi, tiền thì chia kỳ mà chuyển, người cũng chia kỳ mà trả về là được.”
…
Chuyển tiền xong, tôi gọi video cho Tuế Tuế ngay lập tức.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, gương mặt non nớt của Tuế Tuế dí sát màn hình, làm nũng:
“Mẹ ơi, con còn đang ở nước ngoài thi đấu với cậu nè chiều nay là con về rồi, mẹ đừng nhớ con quá nha~”
Nước mắt tôi suýt trào ra, cuối cùng mới yên tâm được một chút.
Vừa quay đầu, đã thấy Nguyễn Đường đang sai nhân viên dán ảnh di ảnh trắng đen của Tuế Tuế khắp nơi.
Lửa giận trào lên, tôi lao tới giật lấy bức ảnh, xé nát không thương tiếc.
Nguyễn Đường chớp mắt giả vờ ngây thơ: “Chị ơi, em biết chị khó chấp nhận, nhưng em chỉ muốn chị bớt đau buồn thôi, cần gì phải tức giận như vậy…”
Nghe vậy, tôi bật cười lạnh.
“Người nên tiết chế đau buồn đâu phải tôi, bị bắt cóc là con cô cơ mà!”
Sắc mặt Nguyễn Đường lập tức trắng bệch, lao vào lòng Cố Kỳ Tiêu nức nở.
“Cho dù là em không đưa tiền, chị cũng không thể nguyền rủa Tinh Tinh như thế được…”
Cố Kỳ Tiêu xót xa đỏ cả mắt, giơ tay tát tôi một cái.
Ánh mắt anh ta đầy hàn ý: “Tôi không muốn đưa tiền thì sao? Bao năm nay hai mẹ con cô như ma hút máu, bám lấy tôi rút tiền hoài không dứt.”
“Nếu có bản lĩnh thì cô cứ cởi đồ ra đi, cởi một món tôi cho một vạn.”
Ánh mắt khinh thường từ bốn phía như hàng vạn chiếc kim đâm vào tim tôi.
Tức đến run người, tôi dứt khoát chiếu video do bọn bắt cóc gửi lên màn hình lớn.
Hình ảnh máu me rùng rợn trong video khiến ai xem cũng rợn tóc gáy, tim thắt lại.
Nguyễn Đường bất ngờ hét to, lấy tay che mặt.
Cố Kỳ Tiêu lập tức bị cô ta thu hút chú ý, không hề nhìn thấy khuôn mặt đầy máu me đang bị tra tấn trong video lại giống hệt Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường níu áo anh ta, vừa khóc vừa run:
“Cố tổng, đáng sợ quá… Em chắc chắn sẽ gặp ác mộng mất…”
“Hu hu hu… Em sợ lắm…”
Cố Kỳ Tiêu lập tức ra lệnh đập nát thiết bị trình chiếu, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.
“Chiếu mấy cái video này không phải để tôi đau lòng rồi đưa tiền cho cô sao? Tôi nói cho cô biết, đã diễn kịch thì phải diễn cho trọn. Có bản lĩnh thì bảo bọn bắt cóc gửi xác của Tuế Tuế đến đây đi.”
Tôi nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tình trước mắt.
Trong lòng ngoài thù hận ra, còn có chua xót.
Chúng tôi từng là vợ chồng từ thuở thanh xuân cùng nhau vượt qua bao sóng gió suốt mười mấy năm.
Không ngờ đến cuối cùng lại kết thúc bằng kết cục thế này.
Tôi không biểu cảm gì, nhìn chằm chằm Cố Kỳ Tiêu.
“Chỉ cần anh không hối hận là được.”
Cố Kỳ Tiêu lại ra lệnh cho bộ phận kỹ thuật bắt buộc xóa video trong điện thoại tôi.
Cho đến khi xác nhận Nguyễn Đường sẽ không bị video dọa sợ.
Nguyễn Đường rúc trong lòng anh ta, khóe môi còn không quên nhếch lên khiêu khích tôi.
Đúng lúc này, bọn bắt cóc đột nhiên gọi điện cho Cố Kỳ Tiêu.
Vừa bắt máy, bên kia đã là giọng đe dọa giận dữ:
“Cố tổng, anh cũng thật cứng rắn, ngay cả mạng sống đứa con trai mà anh cưng chiều nhất cũng không cần sao?”
“Vậy thì để chính miệng nó cầu xin anh vậy.”
Ngay sau đó là tiếng trẻ con gào khóc thảm thiết, xé lòng.
“Ba ơi, mẹ ơi!”
“Con đau lắm, cứu con với!”
Nghe thấy tiếng này, mặt Cố Kỳ Tiêu tái đi vài phần, hoảng hốt nhìn sang Nguyễn Đường trong lòng.
“Đường Đường, sao tiếng này nghe giống Tinh Tinh quá vậy?”
Nguyễn Đường tròn mắt trách yêu anh ta một cái:
“Anh nghĩ gì vậy, Tinh Tinh chẳng phải đang được bảo vệ kỹ càng ở nhà cũ sao?”
“Em thấy là Tuế Tuế cố tình bắt chước giọng Tinh Tinh, muốn lừa anh đến cứu nó đấy.”
Cố Kỳ Tiêu lập tức bừng tỉnh, không quên lườm tôi một cái đầy ghét bỏ.
Sau đó quay sang nói từng chữ với bọn bắt cóc:
“Giết nó nhanh đi, dù sao tôi cũng còn đứa con khác.”