Chương 6 - Một thai năm bảo trong thế giới tu tiên
22
Các con gái của ta ai nấy đều là thiên tài, toàn bộ sở hữu thiên linh căn.
Mới năm tuổi bắt đầu tu luyện, liền trong một ngày dẫn khí nhập thể, mười hai tuổi Trúc Cơ thành công, chưa đến ba mươi tuổi đã kết thành Kim Đan, thậm chí chưa tới sáu mươi tuổi, đã có người chuẩn bị đột phá Nguyên Anh.
Chỉ trăm năm sau, đã có người tiến vào Hóa Thần.
Trong khoảng thời gian ấy, sáu đứa con gái lớn nhất ta nuôi bên mình đều lần lượt tự lập làm vương, tung hoành thiên hạ, bắt đầu đông chinh tây phạt, mở rộng thế lực.
Thế lực ở phàm trần mà ta từng âm thầm dựng nên dần phát triển mạnh mẽ, cắm rễ sâu khắp các vùng.
Các công chúa của ta, ai nấy quyền cao chức trọng, gió thổi mây vần, không ai dám khinh thường.
Tình cảnh của chúng hoàn toàn khác ta thuở xưa —
năm đó, ta ở Hạo Hải Tông, chỉ là một tạp dịch đệ tử, chỉ xứng để Thương Lan Tiên Tôn ban cho thân phận… thị nữ.
Còn nay —
các công chúa của ta muốn chọn ai, là quyền của chúng.
Vô số nam tu tranh nhau cầu kiến, chỉ để có được ánh mắt công chúa liếc qua.
Có đứa con gái tìm được người mình thích, có đứa thì không cần biết thích hay không, chỉ cần thấy đối phương tư chất đủ tốt, huyết mạch phù hợp, mà đối phương tự nguyện, là liền quyết định kết hợp sinh con.
Thế hệ thứ ba ra đời.
Dù phản bổn (phản hồi tu vi) mà ta nhận được từ đời cháu có hơi ít hơn, nhưng… vẫn có.
Huống hồ, tích tiểu thành đại, nhiều con – nhiều phúc, đạo lý đó ở giới tu chân cũng không sai chút nào.
Chỉ là—để tránh tình trạng “tam đại tất vong”, ta sớm đã thiết lập Tông Nhân Phủ, bắt đầu quản lý nghiêm ngặt huyết mạch hậu duệ.
Tông Nhân Phủ phụ trách dạy dỗ thế hệ sau, truyền thụ đạo lý – thiên đạo – trách nhiệm – kỹ nghệ – lễ nghi – kinh nghiệm.
Tu tiên, trước tiên phải tu tâm.
23
Tuy nhiên, đến đời thứ ba, không phải tất cả đều mang thiên linh căn nữa.
Tư chất chủ yếu còn phải xem cha của đứa trẻ có đủ thiên phú và tu vi hay không.
Và đây—chính là lý do vì sao “môn đăng hộ đối” lại quan trọng đến vậy.
Thời gian lại trôi thêm hai trăm năm.
Hậu duệ của ta đã vượt qua con số vạn, mà bên Long Cung cũng bắt đầu tăng tốc sản xuất.
Thế lực của Long tộc càng lúc càng lấn át cả tam giới, vô số Yêu tộc đổ xô thần phục.
Long Hoàng đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, hậu duệ của ta sinh sôi không ngừng nghỉ, chẳng thể kiểm soát nổi nữa.
Chỉ trong hai trăm năm ngắn ngủi—
ta đột phá đến Độ Kiếp kỳ.
Thiên đạo giáng xuống Cửu Thiên Thần Lôi.
Thế nhưng, ta mang theo công đức ngập trời, tất cả lôi kiếp đều bị công đức hóa giải.
Bởi vì—
ta vì giới tu chân mà khai chi tán diệp.
Hậu duệ tôn kính ta, yêu thương ta.
Ta lập hoàng triều, cứu dân khỏi đói nghèo và loạn lạc.
Ta xứng đáng được phong làm Tiên Tôn.
Ta đứng vững giữa thiên kiếp, đột phá trong một trận lôi đình, khắp thiên hạ đồng thời chúc mừng.
Người đời từ đó tôn ta là —
Tây Hoàng Tiên Tôn.
Bảy Tinh Tử không còn dám lườm nguýt ta nữa, chỉ biết cúi đầu cảm tạ ở chỗ thấp nhất đại điện, cảm tạ ta đã ban cho bọn họ con gái, giúp họ kéo dài hậu duệ.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Năm người con gái đầu của ta chưa ai chính thức bước lên làm Tứ Phương Đại Đế, hay Trung Châu Thiên Thần.
Bốn công chúa Long tộc cũng chưa kế vị Tứ Hải Long Vương.
Thế nhưng—ta, đã chuẩn bị phi thăng thành Chân Tiên.
Ta hỏi hệ thống:
“Thế nào rồi? Ta không hề sinh con cho bất kỳ ai, nhưng phương pháp của ta, chẳng phải hiệu quả hơn ngươi nhiều sao?”
Ngày xưa hệ thống hứa với ta:
Chỉ cần sinh cho Thương Lan Tiên Tôn một thai năm bảo, đợi vạn năm sau khi bọn trẻ phi thăng, ta sẽ được phong làm Vạn Tiên Chi Mẫu.
Thế nhưng, cái gọi là Vạn Tiên Chi Mẫu, rốt cuộc là gì?
Là có thể trường sinh sao?
Là có thể chứng đạo sao?
Hay chỉ là một bài vị lạnh lùng, để người ta tưởng niệm một nữ nhân chết vì sinh con cho người khác?
Được muôn người ca tụng thì đã sao?
Người bị hi sinh, vốn chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Còn hiện tại —
ta thành Tiên Tôn,
Thương Lan Tiên Tôn bị ta phong ấn, biến thành hồn phách trong bình.
Chỉ mất chưa đến một ngàn năm, ta đã sắp phi thăng.
Còn không phải nhanh hơn vạn năm của hệ thống rất nhiều sao?
24
【Không đúng… không phải như vậy… Ngươi phải là người sinh con!
Nhưng bây giờ thế này… ta không thể hoàn thành nhiệm vụ…】
“Đúng vậy. Ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ,
bởi vì con đường ngươi chọn—là sai.”
Ta lạnh giọng quát lớn.
“Thiên đạo vô tình, lấy vạn vật làm cỏ rác.
Trong mắt trời đất, không phân nam nữ.
Thế nhưng trong mắt ngươi—có.”
“Ngươi cho rằng nam tôn nữ ti, cho rằng nữ nhân phải mang thai, phải đổ máu là hèn mọn.
Còn nam nhân thì đội trời đạp đất, không nên chịu đựng khổ sở như thế.”
“Từ xưa đến nay, xã hội nam quyền lấn át,
ngươi cũng muốn duy trì trật tự ấy.”
“Ngươi muốn lật đổ thiên đạo, kiến lập trật tự mới trong giới tu chân, nhưng ngươi cần nhiều tu sĩ hơn.
Mà tu sĩ hiếm có con cháu,
nên ngươi cần có người chịu trách nhiệm sinh sản.
Và thế là—ngươi chọn ta.”
“Chỉ là… ngươi không ngờ,
ta sẽ phản kháng.”
“Ta nói đúng chứ? Nhân đạo.”
Từ cổ chí kim, vẫn có Tam Đạo:
Thiên đạo – Địa đạo – Nhân đạo.
Thiên đạo vô tình.
Địa đạo bao dung.
Nhân đạo lấy con người làm gốc.
Nhưng nhân đạo lại quen với việc lấy nam làm trọng, lấy nữ làm thấp.
Thậm chí chính bản thân nhân đạo, cũng không ý thức được thành kiến mình đang mang theo.
Thế nhưng—
ngày nhân đạo lựa chọn ta làm ký chủ,
nó đã thua rồi.
Bởi vì, quyền quyết định—nằm trong tay ta.
“Nhân đạo, ngươi nhìn xem—giới tu chân giờ đây trăm họ an cư, tông môn phồn vinh,
ngươi… có hài lòng không?”
Hệ thống… trầm mặc.
“Vậy thì—ngươi thừa nhận chưa?
Nam nữ—bình đẳng.”
Một tiếng nổ rung trời.
Hệ thống sụp đổ.
Đạo của nó — tan vỡ.
25
Sau khi hệ thống biến mất, tu vi của ta lại càng tăng tiến nhanh chóng.
Hệ thống từng định nghĩa ta là tư chất Đinh cấp.
Nhưng thực chất, đó chính là xiềng xích mà nó trói lên người ta.
Mỗi lần ta làm trái ý hệ thống, xiềng xích ấy lại nhẹ đi một phần.
Ta không ngừng học hỏi, không ngừng nỗ lực, không ngừng tu luyện.
Ta được thiên đạo công nhận.
Thiên đạo luôn ban thưởng cho những ai chịu khó.
Tu vi của ta, không phải nhờ con cái phản bổn, mà là từng bước ta tự mình giành lấy.
Ngược lại, hệ thống chỉ là đá chắn đường.
Khi ta đá bay hòn đá ấy, ta mới thật sự tự do.
Hệ thống tiêu vong, nhưng nhân đạo rồi sẽ lại xuất hiện.
Nhưng nhân đạo kế tiếp—sẽ không bao giờ giống như trước nữa.
Không còn xiềng xích,
ta trở thành tu sĩ đầu tiên trong suốt mười vạn năm,
phi thăng thành tiên,
chỉ mất hai nghìn năm.
[Hậu ký]
Sau khi Tây Hoàng Tiên Tôn phi thăng, để lại một hồn phách trong bình.
Thế nhưng, vì năm người con gái không phải do hắn trực tiếp nuôi nấng, nên hắn cũng chỉ là một linh hồn cô độc, được nhớ đến như một thân thể đã ban tặng huyết mạch.
Năm công chúa cảm tạ hắn, phong hắn làm “Thiên Nữ Chi Phụ”.
Từ đó, địa vị của hắn tăng lên theo địa vị của năm nữ nhi, gọi là:
Thiên Đế Chi Phụ, Thiên Thần Chi Phụ.
Chỉ là—không ai biết tên hắn.
Ba ngàn năm sau, Tây Y Y – con gái trưởng của Tây Hoàng,
vì công đức trị quốc an dân, phi thăng chính đạo.
Năm công chúa kế vị:
Tứ Phương Đại Đế – Trung Châu Thiên Thần, trấn thủ giới tu chân suốt vạn năm.
Tứ Hải Long Vương trở thành Yêu Tôn, Long tộc thịnh vượng chưa từng thấy.
Bảy con gái của Thất Tinh Tử hành tẩu nhân gian, kéo dài bảy mạch truyền thừa.
Mỗi khi trời đất gặp đại kiếp, bảy nàng cùng xuất hiện cứu thế.
Vạn năm sau, giới tu chân trở nên đông đúc, nhưng tài nguyên thì vẫn chỉ có hạn.
Tu luyện tài nguyên dần cạn kiệt.
Dù có sinh ra thêm bao nhiêu hậu duệ,
cũng khó mà có được đủ tài nguyên để trưởng thành.
Khi ấy, việc sinh con không còn khó, nhưng… không còn ai muốn sinh nữa.
Khi ai cũng có thể tu tiên, thì… chẳng ai còn có thể trường sinh.
(Toàn văn hoàn).