Chương 3 - Một Phát Âm Đổi Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

【Nữ phụ đùa đấy à? Một bà nội trợ chỉ biết trông con, đã sớm lạc hậu với thời đại, lại còn định đi làm nghiên cứu? Là cô ta điên, tôi điên, hay cả thế giới này điên rồi?】

【Thôi mà các bạn, chẳng phải thấy rõ ràng sao? Nữ phụ đang ghen với mèo mèo nhà chúng ta đó! Một đối thủ vừa có sắc vừa có tài hiện ngay trước mắt, chẳng khiến cô ta lo lắng sao? Cô ta không thay đổi mới là lạ!】

【Phì cười, xin lỗi, nhịn không nổi nữa. Ai cho cô ta dũng khí vậy? Là Lương Tĩnh Như sao? Mèo mèo nhà ta là nữ chính mạnh mẽ, cô ta chỉ là một trà xanh pháo hôi nữ phụ, lấy gì để so bì chứ?】

【Tôi thấy nữ phụ nên lập tức quỳ xuống xin lỗi nam chính, may ra còn có cơ hội vớt vát.】

【Không kịp nữa rồi! Mấy người quên à? Tối qua mèo mèo đã an ủi báo báo cả đêm, báo báo đã rung động rồi đó hí hí! Sáng nay đi làm còn đặc biệt mang sandwich tự làm cho mèo mèo nữa mà.】

Tay tôi siết nhẹ nắm cửa.

Đột nhiên nhớ lại, từ rất rất lâu về trước.

Lý Duyệt – khi đó chưa biết nấu ăn – đã vì tôi mà đặc biệt học làm sandwich.

Anh nói: “Nếu em thích, anh sẽ làm mãi, chỉ làm cho em thôi.”

“Làm đến tận cùng trời cuối đất.”

Nhưng tôi không biết từ khi nào, anh đã không còn làm sandwich nữa.

Lý do là buổi sáng đi làm không kịp.

Nhưng có một lần, bị tôi hỏi gặng quá.

Anh nhíu mày, rồi buột miệng nói ra lời thật lòng:

“Tô Diệp, em không thể ăn ít lại chút sao?”

“Sandwich rất béo đấy, em biết không?”

Thì ra sự chán ghét của anh với tôi, đã được gieo mầm từ sớm đến vậy.

Vậy mà tôi lại cam chịu suốt một thời gian dài như thế.

Tôi không khỏi tự hỏi — đây còn là Tô Diệp của ngày xưa nữa không?

4

Trước khi đến cục dân chính, tôi đã đặc biệt đi làm tóc.

Đạn mạc trên màn hình tràn đầy lời châm chọc:

【Cười chết mất, tôi nói rồi mà, mấy người cá cược hôm qua mau chuyển tiền cho tôi đi, nữ phụ trang điểm lộng lẫy thế kia, chắc chắn là để xin nam chính tha thứ rồi.】

【Xúi quẩy quá! Cả 24 giờ cũng không kiên trì nổi, bám thế này thì ai chịu nổi cơ chứ.】

【Bảo sao nam chính không còn yêu, kiểu trà xanh chó săn như vậy, ai mà yêu nổi cho được?】

Tôi xem những lời mỉa mai đó như không khí, vẫn giữ vững bản thân, làm mọi thứ theo đúng nhịp độ của mình.

Chiều hai giờ rưỡi, tôi đến cục dân chính đúng giờ.

Nhưng Lý Duyệt lại đến trễ mười phút.

Một chiếc xe Lincoln lạ dừng lại trước mặt tôi, cửa sổ hạ xuống, Thư Chỉ Âm chống một tay lên vô lăng, quan sát tôi từ trên xuống dưới, rồi khẽ cong đôi môi đỏ như vẽ thành nụ cười giễu cợt:

“Chào cô, cô Tô.”

Lý Duyệt bước xuống từ ghế phụ, thản nhiên giải thích:

“Vừa nãy cuộc họp kéo dài hơn dự kiến một chút.”

Tôi cười nhẹ: “Lại là một cuộc họp riêng giữa hai người?”

Lý Duyệt nhíu mày: “Tô Diệp, em không cần phải công kích như thế.”

“Chỉ Âm khi còn đi học có bằng song ngành, phụ tu ngành luật. Nếu đã ly hôn, đương nhiên phải nói rõ về phân chia tài sản, còn có—” Ánh mắt Lý Duyệt nhìn về ghế sau — “Quyền nuôi dưỡng Lý Chi Nhẫm.”

Như thể thấy được sự do dự của tôi.

Đạn mạc nhanh chóng xuất hiện:

【Nữ phụ trà xanh đúng là nên lo lắng rồi, con trai là mạng sống của cô ta, sao mà buông tay được.】

【Tiếc là con trai đã sớm yêu quý mèo mèo nhà chúng tôi rồi, có một người mẹ đỡ đầu vừa xinh đẹp vừa rộng lượng như vậy, ai còn muốn theo mẹ ruột vừa nghèo vừa xấu vừa tầm thường nữa?】

Dù tôi đang có “góc nhìn của Thượng Đế”, tôi cũng không bị ảnh hưởng hoàn toàn bởi đạn mạc.

Lý Chi Nhẫm năm nay bảy tuổi.

Bảy năm qua tôi gần như dồn hết tâm huyết và sức lực vào đứa trẻ này.

Nó là báu vật mà tôi đã phải trải qua sinh tử mới có được.

Với tôi, muốn buông tay — không dễ như vậy.

Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị mở miệng.

Lý Chi Nhẫm bỗng kéo góc áo Lý Duyệt, núp sau lưng anh.

Nó như thể sợ tôi sẽ bắt nó đi mất, len lén liếc nhìn tôi.

“Ba ơi, mẹ ngay cả phát âm cũng đọc sai, sao có thể dạy tốt con được?”

Tôi như bị nghẹn một nhịp, tất cả sự do dự phút chốc tan thành mây khói.

Hừ nhẹ một tiếng, tôi xoay người bước vào đại sảnh:

“Anh nuôi nó đi, tôi không cần nữa.”

5

Lúc ký tên, nhân viên làm thủ tục theo thông lệ nhắc nhở:

“Xin hai vị cân nhắc kỹ, ly hôn là chuyện trọng đại cả đời, không nên chỉ vì một lúc giận dỗi mà tuỳ tiện ký tên.”

Lý Duyệt cầm cây bút, đột nhiên ngả lưng ra sau ghế, không biết nghĩ đến điều gì, khẽ bật cười:

“Tô Diệp, em nghe thấy không?”

“Chỉ là một phát âm thôi, đừng nhỏ nhen như vậy.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)