Chương 2 - Một Đời Ngủ Ngày Ăn Đêm
“Trà sâm tính nóng, mật hoa ‘Mỹ Nhân Túy’ tính lạnh, hàn nhiệt giao tranh, lâu ngày tích lại thành độc.”
Lưu Quý phi đột ngột ngồi bật dậy:
“Ngươi nói nhảm! Ngự y…”
“Ngự y chỉ kiểm tra hương phấn, chứ đâu xét tới những thứ nương nương mỗi ngày đưa vào miệng, càng chẳng nghĩ hai thứ này lại khắc nhau.”
Ta nhún vai, thản nhiên nói tiếp:
“Gần đây, ban đêm nương nương có ra mồ hôi trộm, sáng dậy tức ngực, kinh nguyệt… cũng chẳng đều chứ gì?”
Sắc mặt Lưu Quý phi từ trắng chuyển sang xanh.
Nàng siết chặt nắm tay.
Không nói một lời.
Nhưng biểu cảm của nàng đã nói lên tất cả.
Ta khẽ thở dài:
“Cung nữ chế hương kia đã nhận của kẻ đối địch năm trăm lượng bạc. Thứ bỏ trong hương phấn chỉ là vài loại phấn hoa thường, cùng lắm khiến nương nương nổi vài nốt mẩn đỏ. Thứ thật sự hại nương nương… chính là do nương nương tự dùng.”
Căn phòng bỗng chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Lưu Quý phi như bị rút hết sức lực,
mềm nhũn ngồi trên nhuyễn tháp.
Nàng khoát tay yếu ớt:
“Cút… tất cả cút ra ngoài!”
Ngày hôm sau.
Lưu Quý phi cáo bệnh, đóng cửa không ra.
Cung nữ chế hương kia bặt vô âm tín.
Bữa cơm của ta lại lên một cấp mới.
Thêm một chén tổ yến, nghe nói do Hoàng hậu nương nương đích thân dặn ban thưởng.
Nhưng những ngày bình yên không kéo dài được bao lâu.
Cơn sóng lớn hơn lại ập tới.
Nhị hoàng tử đang học thuộc sách trong Ngự Thư Phòng,
bỗng miệng sùi bọt trắng, toàn thân co giật, ngất lịm.
Cả Thái y viện náo loạn,
nhưng chẳng tìm ra dấu hiệu trúng độc.
Hoàng thượng nổi giận lôi đình,
ra lệnh điều tra gắt gao.
Tìm tới tìm lui…
Manh mối lại chỉ thẳng vào ta.
Một tiểu thái giám “khai cung”,
nói nhìn thấy ta mấy hôm trước lén lút quanh Ngự Thư Phòng,
còn chôn thứ gì đó ở góc tường.
Cấm vệ quân đào tường tiểu viện rách của ta,
quả nhiên thấy một con búp bê gỗ ngô đồng,
toàn thân bị đâm chằng chịt kim bạc,
trên đó còn khắc bát tự sinh thần của Nhị hoàng tử.
“Vu cổ yểm hại, mưu sát hoàng tử, tội đáng chém đầu.”
Ta bị xiềng sắt khóa chặt,
lôi tới trước mặt thánh thượng.
Dưỡng Tâm Điện khí áp nặng như băng, đủ làm người nghẹt thở.
Hoàng thượng ngồi cao trên long ỷ,
sắc mặt lạnh như nước.
Hoàng hậu ngồi bên, lệ rơi lã chã.
Lưu Quý phi khẽ mím môi, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh khó nhận ra.
Quần thần nín thở.
“Tô thị! Ngươi biết tội chưa!”
Tổng quản thái giám giọng the thé quát hỏi.
Ta quỳ trên nền gạch lạnh buốt,
cổ tay đau rát vì bị xích siết.
“Thần… không biết.”
“Nhân chứng, vật chứng đều đủ! Cái búp bê gỗ kia chính là chứng cứ sắt đá!”
Ta ngẩng đầu,
nhìn về phía hoàng đế cao cao tại thượng.
Ngài cũng đang nhìn ta,
ánh mắt sâu không lường được.
“Hoàng thượng.”
Giọng ta vang rõ trong đại điện chết lặng.
“Con búp bê gỗ ấy.”
“Không phải của thần.”
“Bát tự khắc trên đó.”
“Sai rồi.”
Im lặng.
Lưu Quý phi nhọn giọng:
“Ngươi nói bậy! Bát tự của Nhị điện hạ rõ ràng là…”
“Năm Bính Dần, tháng Đinh Dậu, ngày Mậu Tuất, giờ Canh Thân.”
Ta bình thản đọc từng chữ.
“Còn trên con búp bê kia là Bính Dần, Đinh Dậu, Mậu Tuất, giờ Canh Ngọ.”
“Sai mất một canh giờ.”
Trong điện vang lên tiếng hít thở dồn nén.
Hoàng hậu ngừng khóc.
Ánh mắt hoàng thượng trở nên sắc như kiếm.
Tổng quản thái giám vội ôm lấy con búp bê xem kỹ,
mặt lập tức trắng bệch.
“Cái này… cái này…”
“Sai một canh giờ, mệnh cách đã khác biệt trời vực.”
Ta tiếp lời:
“Muốn hại người, sao lại khắc sai bát tự? Cái trò vu oan này… thật kém chuyên nghiệp.”
Mặt Lưu Quý phi trắng bệch.
“Ngươi ngụy biện! Ai biết ngươi có cố tình khắc sai hay không…”
“Còn nữa.”
Ta ngắt lời,
ánh mắt quét về phía tiểu thái giám đã “chỉ chứng” ta.
Hắn run như lá khô trong gió.
“Ngươi nói nhìn thấy ta chôn đồ ở tường Ngự Thư Phòng?”
“Là… là…”
“Ngày nào? Canh giờ nào?”
“Ba… ba ngày trước… giờ Dậu…”
Khóe môi ta nhếch lên.
“Ba ngày trước, giờ Dậu?”
“Khi ấy ta đang ở cái giếng bỏ hoang sau Lãnh Cung, giúp Lý Mỹ nhân tìm cây trâm vàng rơi xuống giếng.”
“Những người có mặt khi ấy.”
“Có bà Trương ở Cục Giặt y phục.”
“Và đội trưởng đội cấm vệ thứ ba, Vương Hổ, vừa tuần tra vừa đứng đó.”
“Hoàng thượng phái người hỏi sẽ rõ.”
Tiểu thái giám như tan rã, ngã quỵ.
“Nô… nô tài nhớ nhầm… là… là bốn ngày trước…”
“Bốn ngày trước?”
Ta cười nhạt.
“Bốn ngày trước, công công Triệu của Nội Vụ phủ dẫn ba tiểu thái giám đến đưa than sưởi mùa đông cho ta, ở lại tiểu viện từ giờ Thân đến giờ Dậu ba khắc. Họ đều có thể làm chứng, ta chưa hề ra khỏi viện.”
Tiểu thái giám gục hẳn,
run như cầy sấy,
câm như hến.
Dưỡng Tâm Điện,
im phăng phắc đến rơi kim cũng nghe thấy.
Hoàng thượng chậm rãi mở miệng,
giọng khó đoán buồn vui:
“Tô thị.”
“Ngươi quả là… biết tính toán.”
“Ngay cả bát tự của hoàng tử trẫm, ngươi cũng nhớ rành rẽ như vậy.”
Ta cúi đầu:
“Khải tấu Hoàng thượng, không phải thần tính được.”
“Ồ?”
“Lúc Nhị điện hạ mãn nguyệt, Nội Vụ phủ làm sổ ghi chép, thần… vừa khéo đi ngang qua liếc nhìn một cái. Trí nhớ tốt, không còn cách nào.”
Hoàng thượng: “…”
Hoàng hậu: “…”
Chư thần: “…”
Khuôn mặt Lưu Quý phi, vặn vẹo đến mức không thể che giấu nổi.