Chương 16 - Một Đời Khổ Đau Chỉ Vì Khoa Học

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lục Nghiễm Hàn nhận lấy chai rượu, vặn nắp, rót đầy một bát.

Mùi cay nồng xộc thẳng lên mũi.

Anh bưng bát lên, ngửa đầu, uống cạn trong một hơi.

Chất lỏng nóng rẫy trôi dọc cổ họng, thiêu đốt thực quản và dạ dày, mang theo cơn đau sắc bén.

Anh sặc đến mức gập người, ho dữ dội, nước mắt nước mũi cùng trào ra.

Ông chủ nhìn bộ dạng đó, lắc đầu.

“Đồng chí, thất tình à?”

Lục Nghiễm Hàn vịn quầy, thở dốc, lắc đầu.

“Tôi… làm mất vợ rồi.”

Ông chủ chậc một tiếng: “Mất rồi thì đi tìm lại chứ. Đàn ông con trai, khóc lóc cái gì.”

“Không tìm lại được.” Lục Nghiễm Hàn cười khổ, lại rót thêm một bát, lần này uống chậm hơn, nhưng vẫn sặc đến khó chịu, “Cô ấy không cần tôi nữa.”

“Cô ấy nói… không yêu tôi nữa.”

Ông chủ nhìn vành mắt đỏ hoe và nỗi đau sâu sắc trong ánh mắt anh, không nói thêm gì, chỉ lôi ra một đĩa lạc nhỏ, đẩy về phía anh.

“Uống chậm thôi, hại người.”

Lục Nghiễm Hàn không động đến lạc, chỉ hết bát này đến bát khác uống rượu.

Rượu rất tệ, rất cay, đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng.

Nhưng dù đau đến vậy, cũng không bằng một phần vạn nỗi đau trong tim.

Anh cần thứ đau đớn về thể xác này để làm tê liệt nỗi tuyệt vọng và hoảng loạn ngập đầu, không cách nào trút ra trong lòng.

Không biết đã uống bao nhiêu.

Ý thức bắt đầu mơ hồ, mọi thứ trước mắt đều xoay vòng.

Anh gục trên mặt bàn đầy dầu mỡ, tay vẫn nắm chặt cái bát rượu đã trống không.

Hình ảnh cuối cùng trong đầu, là bóng lưng quyết tuyệt của Giang Nặc khi rời đi, và câu nói lạnh lẽo kia —

“Em không yêu anh nữa.”

Không yêu nữa…

Cô ấy sao có thể… không yêu nữa chứ?

Chẳng phải đã nói rồi sao, sẽ ở bên nhau cả đời?

Chẳng phải đã nói rồi sao, sẽ luôn chờ anh, ủng hộ anh?

Vì sao… nói không giữ lời…

Anh vốn cho rằng tình yêu chẳng có ý nghĩa gì với mình, nhưng vì sao khi biết mình và Giang Nặc đã ly hôn, anh lại đau đến thế này?

“Ông chủ… tính tiền…” Anh lẩm bẩm, loạng choạng móc tiền, ném lên bàn.

Rồi lắc lư đứng dậy, xiêu vẹo lao ra khỏi quán rượu.

Gió đêm thổi tới, men rượu dâng trào, dạ dày anh cuộn lên dữ dội, anh vịn tường, nôn thốc nôn tháo.

Nôn đến trời đất quay cuồng, mật đắng cũng trào ra.

Nôn xong, anh dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, trượt ngồi xuống đất, thở hổn hển, mặt mũi ướt sũng, không phân biệt được là mồ hôi, nước mắt hay vết bẩn sau khi nôn.

Chật vật đến thảm hại.

Giống như một kẻ thất bại hoàn toàn.

Nghỉ một lúc, anh gắng gượng đứng dậy, dựa vào chút ý thức cuối cùng còn sót lại để phân biệt phương hướng.

Anh nhớ, lúc rời văn phòng khoa Văn ban ngày, loáng thoáng nghe thấy cô giáo kia nói với người khác, Giang Nặc thuê nhà ở con hẻm nào.

Anh loạng choạng bước đi theo hướng đó.

Không biết đã đi bao lâu, ngã mấy lần.

Cuối cùng, trong một con hẻm hẹp và sâu, anh nhìn thấy số nhà kia.

Một sân nhỏ, xám xịt.

Trong đó, có một ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn.

Ánh đèn vàng nhạt, ấm áp.

Là Giang Nặc.

Cô vẫn chưa ngủ.

Lục Nghiễm Hàn đứng ở đầu hẻm, cách mấy chục mét, ngây dại nhìn ô cửa sổ sáng đèn ấy.

Như thể đó là nguồn sáng duy nhất trong đêm đen mênh mông.

Cũng là niềm hy vọng mong manh duy nhất mà lúc này anh còn có thể níu lấy.

Anh không dám đến gần.

Sợ làm phiền cô.

Sợ rằng ngay cả ô cửa sổ này, cô cũng không còn để dành cho anh nữa.

Anh cứ đứng như vậy, bất động, như một pho tượng câm lặng, đầy vết thương.

Đêm càng lúc càng sâu.

Sương đêm làm ướt tóc và vai anh.

Gió đầu thu mang theo cái lạnh thấu xương, xuyên qua lớp áo mỏng, lạnh đến mức tứ chi anh tê cóng, răng va vào nhau lập cập.

Nhưng anh hoàn toàn không hay biết.

Chỉ cố chấp nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ kia.

Cho đến khi ngọn đèn ấy, cuối cùng “tách” một tiếng, tắt đi.

Cả thế giới, chìm vào một mảng đen đặc quánh.

Cũng triệt để, dập tắt tia sáng yếu ớt cuối cùng trong mắt anh.

Anh chậm rãi, dựa theo bức tường lạnh lẽo, trượt ngồi xuống đất.

Vùi mặt thật sâu vào giữa hai đầu gối.

Bờ vai rộng, run rẩy dữ dội đến không sao khống chế được.

Trên lầu, trong căn phòng đã tắt đèn kia.

Giang Nặc vẫn chưa ngủ.

Cô ngồi trước bàn học, mượn ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ, từng nét từng nét viết trên giấy bản thảo.

Đầu bút lướt trên trang giấy, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.

Thỉnh thoảng, cô sẽ dừng bút, ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới ánh trăng, ở đầu hẻm, cái bóng mờ mịt co quắp thành một khối kia, vẫn lờ mờ có thể nhìn thấy.

Cô nhìn vài giây.

Rồi bình thản thu lại ánh mắt.

Vươn tay, kéo tấm rèm dày nặng.

Đem chút ánh trăng ấy, cùng bóng dáng người ngoài kia, hoàn toàn cách ly ở bên ngoài.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)