Chương 10 - Một Đời Chờ Đợi Sau Cái Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nói được nửa câu, giọng nàng đột nhiên nghẹn lại, bởi lúc này vừa vặn có một đoàn quan viên áo đỏ đi qua quỳ xuống hành lễ. Trong đó, một bóng dáng quen thuộc khiến nàng lập tức chú ý.

“…Chư khanh miễn lễ.” Nàng chăm chăm nhìn thân ảnh ấy, đợi các quan hành lễ xong đứng dậy, giọng nàng khẽ run, “Người ở giữa… tên gì?”

Ta lại một lần nữa cảm nhận được hơi ấm nhân thế, có chút không quen, vụng về chắp tay hành lễ: “Thần… Tống Vấn Thần.”

Vân Hàn Sương siết chặt tay cung nữ bên cạnh, sức mạnh khiến cung nữ khẽ nhíu mày.

Cung nữ đã theo nàng nhiều năm, tất nhiên hiểu cái tên này gây chấn động thế nào với nàng.

Nhưng nàng chỉ ngập ngừng giây lát, không nổi giận, chỉ thấp giọng nói: “Vị đại nhân này là cháu của Tống đại nhân, vẫn luôn du học bên ngoài. Sau khoa thi mùa xuân được phong chức, hôm nay nhập cung bái kiến, sắp phải nhận nhiệm vụ địa phương.”

Vân Hàn Sương ngẩn người.

Năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nàng bận xử lý, chưa từng tự mình gặp mặt các quan tân tiến sĩ.

Vậy nên, ta mới có cơ hội dùng thần lực của Tư Dao dựng nên thân phận này.

Vân Hàn Sương nhìn ta thật lâu, rồi quay đi, nhẹ giọng: “Ngươi theo trẫm vào trong.”

Ta cung kính đi theo nàng vào điện, vừa vào liền thấy lò hương đang tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng.

Khi còn là hồn phách, ta chẳng ngửi thấy hương vị nhân gian, giờ khứu giác khẽ động, tim liền đập mạnh. Mùi hương này —— là Thiên Cơ thảo!

Diệp Sinh rất giỏi dùng thứ này.

Năm xưa hắn hạ độc làm cơ thể ta suy nhược, lại dùng Thiên Cơ thảo khiến ta thần trí hỗn loạn, mới khiến ta trúng kế hắn…

Trong khoảnh khắc, tất cả như được nối liền!

Thảo nào!

Thảo nào Vân Hàn Sương người tỉnh táo quyết đoán như thế, lại lưu luyến Diệp Sinh không dứt!

Thì ra những thủ đoạn dùng trên người ta, hắn cũng dùng trên nàng!

Ta siết chặt nắm đấm, lòng ngổn ngang trăm mối, trước mắt tối sầm.

“Ngồi đi.” Vân Hàn Sương nhìn ta, giọng bỗng trở nên ôn hòa, “Năm nay… bao nhiêu tuổi rồi? Đã thành thân chưa?”

Ta vén tay áo ngồi xuống, khẽ mỉm cười: “Tiên thành gia hậu lập nghiệp, thần sớm đã thành thân, còn có một nữ nhi…”

Vân Hàn Sương hơi cau mày.

Ta lại nói: “Nhưng thần vô phúc, thê tử mấy năm trước nhiễm phong hàn mà mất. Thần cũng không có ý tục huyền, chỉ chuyên tâm nuôi dạy nữ nhi mà thôi.”

Lông mày nàng giãn ra: “Tốt lắm… ái khanh nữ nhi tên gì?”

“Tư Dao.” Ta nhìn nàng, từng chữ rõ ràng, “Tống Tư Dao.”

Bàn tay Vân Hàn Sương đột nhiên run lên, chén trà trên bàn bị khẽ chạm đổ, “cạch cạch” lăn mấy vòng trên mặt bàn, dừng lại sát mép.

“Ngươi…”

Vân Hàn Sương hé môi, mới phát hiện cổ họng nghẹn lại.

Phải lặp lại hai ba lần mới nói thành câu hoàn chỉnh.

“Ái khanh rất giống… một cố nhân của trẫm.”

Vài ngày sau đó, Vân Hàn Sương thường xuyên triệu ta nhập cung.

Cũng không làm gì cả, chỉ ngồi bên cạnh ta, nghe ta đàn, nghe ta đọc sách.

“Lúc mới gặp, thấy ngươi rất giống hắn. Dung mạo, khí chất… giống đến nỗi khiến trẫm sinh lòng sát ý.” Vân Hàn Sương ngồi trên ghế quý phi, mắt hơi mơ màng, “Nhưng giờ lại thấy không giống nữa. Hắn suốt ngày chỉ biết chém giết, làm gì biết đàn cho trẫm nghe…”

Ngón tay gảy đàn của ta khựng lại, môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Ta đâu phải không biết đàn.

Diệp gia danh môn, con cháu đều học đủ lục nghệ: lễ, nhạc, cưỡi ngựa, bắn cung, thư pháp, điều khiển xe ngựa, môn nào cũng phải tinh thông.

Chỉ là sau này ta ra trận giết địch, không đụng đến mấy thứ tao nhã này nữa.

Ta nhớ lại mấy năm làm cô hồn quanh quẩn bên nàng, Diệp Sinh cũng thường vì nàng mà gảy đàn… thì ra, nàng luôn yêu thích kiểu văn nhã công tử như vậy.

“Sao không nói gì?” Trong phòng hương thơm vấn vít, Vân Hàn Sương chậm rãi đứng dậy, ngón tay như ngọc lướt qua cổ ta, khuôn mặt áp sát, hơi thở ấm nóng phả bên má, “…Vấn Thần.”

Ta không phân rõ nàng gọi Tống Vấn Thần, hay là gọi Diệp Vấn Thần.

Có lẽ chính nàng cũng chẳng rõ.

Ngón tay nàng có vết chai mỏng do tập đàn, chạm vào da khiến ta khẽ run. Khuôn mặt ấy vẫn xinh đẹp cao quý, động lòng người như xưa.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến người mang khuôn mặt đó đã hại chết bao tướng sĩ Diệp gia quân, hại cả Diệp gia tàn lụi, tim ta lại đau thắt, ta quay đầu đi.

Động tác của Vân Hàn Sương khựng lại, nhưng không giận, chỉ hơi bất ngờ: “Ngươi không muốn?”

“Thần nhớ thê tử quá cố.” Ta thản nhiên nói.

“Ha.” Vân Hàn Sương ngồi thẳng dậy, nhìn xa xăm, không rõ đang nói với ai, “Chung tình thật. Trẫm từng cũng muốn làm thê tử của một người, cũng mong người đó nhớ đến trẫm như vậy…”

“Thôi đi, chiều nay trẫm phải lên đường đến biên cương gặp A Sinh, ngươi về đi.”

Quả nhiên nàng muốn đi gặp Diệp Sinh!

Diệp Sinh dã tâm lang sói, lừa nàng đến biên ải, không biết định giở trò gì!

Ta dù đã có chút hận nàng, nhưng Đại Dư không thể một ngày không có vua, ta “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ! Vạn lần không thể! Long thể tôn quý, sao có thể lấy thân mạo hiểm!”

Vân Hàn Sương nheo mắt: “A Sinh sẽ không hại trẫm.”

Ta còn muốn khuyên tiếp, nàng đã lạnh giọng: “Tống đại nhân quản hơi nhiều rồi.”

Một cái thế thân giống Diệp Vấn Thần bảy phần, sao sánh được với A Sinh trong lòng nàng?

Lòng ta lạnh buốt, cúi đầu không nói nữa.

Nhưng ta không cam tâm.

Giữa trưa, ta dẫn Tư Dao vào cung.

Tư Dao mặc một bộ áo váy hồng nhạt, mắt to linh động, làm bộ dựa vào tay ta, gọi: “Phụ thân!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)