Chương 3 - Một Điều Ước Giao Sai Người

5

Nhưng người ta nói, oan gia ngõ hẹp, càng ghét càng dễ gặp.

Năm tôi học lớp 6, Giang Tuấn đột nhiên quay về.

Còn ngang nhiên cướp mất vị trí bạn cùng bàn của tôi, đẩy Tống Thanh Từ sang chỗ khác.

Ba mẹ tôi đều là giáo viên ở Nhất Trung Nam Thành, một người dạy Toán, một người dạy Tiếng Anh.

Có điều, trái ngược với mong đợi, dù họ đào tạo bao thế hệ học sinh xuất sắc, vẫn không thể ngăn được việc nhà mình đẻ ra một đứa “mù chữ cấp độ nhẹ” như tôi.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, họ đều đau đớn như đứt từng khúc ruột.

Nghe tin đổi chỗ, tôi lập tức tìm mẹ phản đối, nhưng chưa nói được mấy câu đã bị lôi vào một bài học đạo đức chính trị.

Bà nghiêm túc dặn dò:

“Giang Tuấn vừa mới về nước, dù sao cũng là người quen, con nên quan tâm cậu ấy một chút, Kiều Nhuỵ, đừng có bắt nạt bạn.”

“Hả?” Tôi trợn mắt, không tin nổi vào tai mình.

Dựa vào cái thân hình vạm vỡ như bị tiêm hormone của hắn, chiều cao gần mét tám, một cú đấm chắc đủ hạ gục một con bò.

Ai bắt nạt ai mới đúng đây?!

Tôi lập tức than khổ:

“Đột nhiên đổi bạn cùng bàn, con sẽ không quen đâu! Mẹ không sợ con học hành sa sút à?”

Lời vừa ra khỏi miệng, mẹ tôi suýt nữa phun cả ngụm trà ra ngoài.

“Với cái thành tích đó của con, mẹ còn chẳng buồn nói nữa, con còn sợ bị ảnh hưởng? Còn có thể xuống thấp hơn được sao?”

Từ đó, chỗ bên cạnh tôi chính thức bị Giang Tuấn chiếm lĩnh.

Không biết hắn ăn gì bên Tây mà sau khi trở về, liền nổi bật như một con hắc mã, vượt xa mọi người trong kỳ thi tháng, đường đường chiếm giữ vị trí đứng đầu khối.

Câu cửa miệng của mẹ tôi cũng từ “trời sinh nghịch số, gia môn bất hạnh” đổi thành:

“Nhìn người ta Giang Tuấn đi, rồi nhìn lại con xem.”

Câu nói này đã lặp đi lặp lại đến mức tôi sắp mọc kén trong tai.

Thất bại của bản thân đã đủ đau rồi, nhưng việc kẻ thù sống tốt còn đau hơn gấp bội.

Tôi cứ nghĩ cứ kệ nhau là có thể sống yên ổn, ai ngờ Giang Tuấn lại kiêm luôn chức “khắc tinh của đời tôi”.

Không chỉ chặn đường phát tài, mà còn dập luôn vận đào hoa của tôi.

Mỗi khi có nam sinh đến nói chuyện, hắn liền trừng mắt lạnh lùng nhìn họ chạy mất dép.

Giang Tuấn nhếch môi, lười biếng hỏi:

“Vẫn còn thích Tống Thanh Từ à?”

Tôi vênh mặt đáp:

“Không thì sao?”

Hắn cầm bút xoay nhẹ trong tay, khẽ hừ một tiếng.

Sau đó, hắn thêm mắm dặm muối mách lại chuyện này với mẹ tôi.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do tên khốn này bày trò.

Không ngờ rằng, sau khi về nước, hắn không còn là cậu thiếu niên lạnh lùng kiêu ngạo nữa.

Mà biến thành một kẻ vô sỉ, ti tiện đến khó tin!

Từ đó, tôi và Giang Tuấn hoàn toàn không đội trời chung.

Suốt những năm cấp hai và cấp ba, cuộc sống của tôi khổ sở đến mức không thể tả.

Dù sao thì, giáo viên chủ nhiệm là người tôi sợ nhất—mẹ tôi, còn bạn cùng bàn lại là người tôi ghét nhất—hắn.

Cuộc đời đúng là như đi trên băng mỏng!

Nhưng cũng nhờ có cái tên mách lẻo đáng ghét kia ngồi bên cạnh, tôi không dám lơ là trong giờ học.

Thành tích của tôi đột phá một cách thần kỳ, cuối cùng cũng đỗ vào một trường đại học trọng điểm của Nam Thành, khiến ba mẹ tôi ngỡ rằng tổ tiên hiển linh phù hộ.

6

Sáng hôm sau, tôi vừa thức dậy.

Mẹ tôi đột nhiên có thái độ lạ thường, cười tươi như hoa, vui vẻ đến gần.

“Nhụy Nhụy à, thím con muốn giới thiệu cho con một mối, đi gặp thử xem?”

Tôi lập tức phản đối:

“Mẹ! Con còn chưa tốt nghiệp đại học!”

“Thì sao chứ, mẹ với ba con cũng đâu phải cổ hủ. Hơn nữa, thím con nói suốt bao nhiêu lần rồi, con cứ đi gặp một lần cho biết, không thích thì từ chối.”

Tôi ực một ngụm nước, hỏi ngay trọng điểm:

“Cao không? Đẹp trai không? Có tiền không?”

Mẹ tôi đáp:

“Nghe thím con nói cao một mét chín, thu nhập ba bốn trăm triệu một năm, tính tình hiền lành, ít nói.”

Nghe cũng khá ổn.

Dưới ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của mẹ, tôi gật đầu đồng ý.

Hai tiếng sau, tôi trang điểm kỹ lưỡng, còn đeo cả kính áp tròng, hớn hở đi xem mắt với đầy hy vọng.

Nhưng vừa tới nhà hàng, nhìn thấy người đàn ông trước mặt chỉ cao tầm mét bảy, bụng phệ, trông chả khác gì ba tôi… tôi liền nhận ra mình đã sai.

Sau một hồi chào hỏi khách sáo, tôi cố nặn ra nụ cười:

“Thím tôi bảo anh cao một mét chín?”

Hắn gãi đầu cười hề hề:

“Đúng vậy, tôi nặng một mét chín cân.”

“…”

Tôi ôm trán, vắt óc suy nghĩ xem làm sao để từ chối một cách lịch sự nhất.

Ai ngờ, ánh mắt hắn cứ lướt từ trên xuống dưới người tôi, rồi bỗng nhiên phán một câu:

“Cô Kiều, sau này đừng trang điểm nữa. Mỹ phẩm đắt lắm. Phụ nữ mà, đầu tư vào bản thân nhiều để làm gì? Cuối cùng vẫn là làm vợ, làm mẹ thôi.”

Từng câu từng chữ ngu xuẩn của hắn khiến tôi chỉ muốn cười nhạt, chẳng còn chút hứng thú nói chuyện.

Lúc này, dù hắn có nói buổi tối mặt trời mọc, tôi cũng lười phản bác.

Thấy tôi im lặng, hắn càng nói hăng, thậm chí còn nhắm luôn vào căn hộ mà ba mẹ mua cho tôi.

“Kết hôn với tôi thì đừng mong có nhà có xe, sính lễ lại càng không. Mấy thứ đó đều là tư tưởng phong kiến lạc hậu.

“Đừng nhìn tôi chưa có gì, tôi là cổ phiếu tiềm năng đó.

“Còn đòi nhà, đòi xe, đòi sính lễ, toàn là kiểu con gái thực dụng. Tôi tin cô Kiều không phải loại đó, đúng không?”

Tôi bật cười một tiếng, cạn lời đến cực điểm.

“Không dám nhận. Nhưng mà tôi vừa mới kiểm tra não gần đây, tạm thời chưa có vấn đề gì.”

Nói xong, tôi đứng dậy, quay người bỏ đi.

Vừa ra khỏi thang máy, tôi liền thấy Giang Tuấn đang đứng ngay cửa, chuẩn bị đi lên.

Hắn mặc áo hoodie trắng, quần thể thao xám, chân đi giày sneaker.

Dù quần áo rộng rãi, nhưng vẫn không che giấu được thân hình săn chắc của hắn.

Nhưng giờ phút này, tôi chẳng rảnh để đánh giá, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

“Sao anh lại ở đây?”

Giang Tuấn khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn tôi:

“Đây là nhà hàng, tôi đến đây còn có thể làm gì? Chẳng lẽ đi vệ sinh?”

Tôi không muốn đôi co với hắn, vội vã lách qua người hắn để đi ra ngoài.

“Được rồi được rồi, thiếu gia Giang mau vào nhà vệ sinh ăn đi, tiểu nhân xin cáo lui trước.”

Vừa quay lưng, đã bị hắn túm lại.

“Đi đâu? Đi ăn với tôi đã.”

Tôi chỉ muốn trốn càng nhanh càng tốt, ăn uống gì tầm này.

Mà quay lại thì chắc chắn sẽ đụng ngay cái tên xem mắt kia.

Nếu để Giang Tuấn biết tôi đi xem mắt, với cái bản tính độc mồm độc miệng của hắn, chắc chắn tôi sẽ bị hắn cười nhạo đến chết mất!

Tôi lập tức xua tay lia lịa, vừa lùi vừa nói:

“Không không không, tôi… tôi vừa ăn xong, phải về nhà rồi!”

Giang Tuấn đút một tay vào túi quần, nheo mắt nhìn tôi vài giây đầy nghi ngờ.

“Thôi được rồi, đi nào, tôi đưa cô về.”

Tôi vừa định từ chối, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy người đàn ông vừa đi xem mắt với tôi đang xuống thang cuốn.

Hắn kẹp túi da dưới nách, chỉ còn vài bước nữa là xuống đến nơi.

Không nghĩ ngợi gì, tôi liền túm lấy tay Giang Tuấn, kéo hắn chạy thục mạng.