Chương 7 - Một Đêm Đánh Đổi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngập ngừng ngẩng đầu, tôi hỏi nhỏ:

“Cảm ơn học trưởng đã giúp em… Nhưng nói vậy, có phải không ổn lắm không?”

Tiêu Duyệt Ninh thoáng bối rối, lắp bắp:

“Gì… gì mà không ổn?”

Tôi chần chừ lặp lại:

“Anh vừa nói, em là… người anh thích?”

Anh càng lúng túng, đưa tay gãi gãi tai đỏ bừng, rồi nghiêm túc nhìn tôi:

“Em không biết anh vui thế nào khi thấy confession đó đâu. Nhưng vì đã là tình cảm song phương, anh nghĩ lời tỏ tình nên do con trai nói trước. Trên mạng không kịp, thì ngoài đời nhất định phải bù lại.”

Anh hít sâu, đôi mắt chân thành khóa chặt lấy tôi:

“Sở Tịch, anh thích em.”

Tôi thoáng thấy vành tai anh đỏ rực khi nói chữ “thích”.

Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu.

Vì sao bao nhiêu cô gái thích anh, mà chỉ mình tôi bị để ý, bị nhắm vào.

Tôi quên mất, họ có thể dễ dàng nhận ra tôi thích Tiêu Duyệt Ninh,

thì sao có thể bỏ qua ánh mắt anh nhìn tôi?

Mỗi lần anh và tôi chạm mắt, tôi đều nghĩ đó là sự lạnh nhạt, xa cách.

Nhưng hóa ra, đó là ánh nhìn trốn tránh vì không dám đối diện với người mình thích.

Thích một người, thật sự rất khó giấu.

Ở đâu cũng có sơ hở.

Chỉ có tôi, kẻ trong cuộc, lại mù mờ đến vậy.

Thậm chí suýt chút nữa từ bỏ.

Nếu không nhờ một loạt sự cố ngoài ý muốn này, ép chúng tôi phải lộ ra tình cảm thật,

có lẽ cả đời, hai đứa cũng chỉ biết lặng lẽ thương thầm, rồi bỏ lỡ nhau.

Để lại những năm tháng thanh xuân với hai trái tim cùng nhói đau.

10

Nhưng trong lòng tôi vẫn mông lung.

Tôi gặp Tiêu Duyệt Ninh lần đầu là năm lớp 12.

Khi ấy anh đến trường tôi để giới thiệu về ngôi trường đại học anh đang theo học.

Một học trưởng ôn hòa, tuấn tú, chậm rãi mà rõ ràng giới thiệu, lễ độ, trầm ổn mà vẫn không thiếu nét dí dỏm.

Nghe anh nói xong, trong đầu tôi chỉ quanh quẩn một suy nghĩ: tôi phải đỗ trường này, tôi muốn vào đại học để gặp lại anh.

Tôi ôm chút tâm tư non nớt, thầm mơ mộng, nếu có cơ hội… biết đâu chúng tôi có thể bắt đầu một đoạn tình yêu đẹp ở tuổi sinh viên.

Điều khiến tôi bất ngờ là, sau buổi giới thiệu, tôi còn tình cờ gặp lại anh khi anh chưa rời trường.

Tôi lấy hết dũng khí gọi anh, lớn tiếng nói:

“Học trưởng, em cũng muốn vào trường đó! Nếu em đỗ, đến lúc đó… chúng ta có thể gặp lại chứ?”

Tôi cũng chẳng biết khi ấy lấy đâu ra gan.

Xung quanh bao ánh mắt tò mò, nghi ngờ nhìn về phía tôi.

Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, thoáng chốc cảm giác như điều tôi nói ra không chỉ là mục tiêu thi cử, mà còn là tình cảm vừa mới nảy sinh.

Anh giơ tay, dường như muốn xoa đầu tôi, nhưng lại kìm lại.

Chỉ dịu dàng nói:

“Cố gắng nhé, anh tin em! Anh sẽ chờ em ở đại học.”

Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh.

Nhưng khác xa tưởng tượng, vào đại học rồi, tôi và anh hầu như chẳng có mấy lần giao nhau.

Tôi chỉ nghe về thành tích, chuyện của anh qua người khác, hiểu thêm về con người anh.

Để rồi càng thêm ngưỡng mộ, càng thêm yêu thích.

Và cũng từ bỏ luôn ý định tỏ tình khi vừa nhập học.

Tôi chỉ còn cách nỗ lực hết mình, mong có thể đuổi kịp bước chân anh.

Nhưng lần nào cũng chỉ thấy mình càng lúc càng tầm thường, còn anh thì ngày một xuất sắc.

Tôi bắt đầu tự ti.

Thậm chí từng nghĩ — tôi và anh, mãi mãi chỉ như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau.

Vậy mà bây giờ, trong mắt Tiêu Duyệt Ninh, tôi đáng lẽ chỉ là một kẻ xa lạ có chút quen mặt thôi.

Anh lại nói… cũng thích tôi?

Tôi còn tưởng đây là một trò đùa ác ý.

Nhưng tôi biết rõ, anh không phải kiểu người như thế.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)