Chương 18 - Một Đám Hỗn Làm

Cái nhà bỏ hoang ở Đà Lạt nằm trên đường dẫn đến thác Cam Ly, nhà ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, nhà theo kiến trúc pháp,... thì mọi người cũng biết, nhưng có được ai kể chi tiết lại chưa =))

 

Hồi đó tui lớp năm lớp sáu gì đó, thì anh tui đang cái tuổi ăn tuổi lớn, đang học đại học, rất ngông, kiêu ngạo, vì ảnh giỏi, ảnh đủ vốn để ngông, thế là ảnh với một đám bạn đại học rủ nhau đi Đà Lạt chơi, nhưng mục đích chính là khám phá mấy ngôn nhà me quanh đó.

 

Và địa điểm nhóm này chọn là căn nhà bỏ hoang trên đèo Preen.

 

Tui sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của anh tui khi về đến nhà lúc năm giờ sáng, sau hôm đó ảnh với đám bạn bắt xe chạy về Sài Gòn ngay trong đêm, báo hại con tró nhà tui sủa inh ỏi vì ảnh cứ đứng trước cửa gọi người ra mở.

 

Tui bị nó làm ồn không ngủ được nên bảo ảnh có gì kể luôn, mặt ảnh trắng bệch thấy thương lắm, ba mẹ tui mệt quá nên đi ngủ tiếp, gian phòng khách còn mỗi tui với ảnh, ảnh uống miếng nước cho bình tĩnh, xong lấy nước phép uống, rẩy khắp nhà, đọc kinh, thắp nhang đủ kiểu, xong mới ngồi xuống lôi tui theo, bắt đầu mở máy nói.

 

Ảnh với đám bạn vui vẻ thuê một chiếc taxi đi đến đèo Preen, ông tài xế thì sợ không chịu đi, thế là ảnh móc ra thêm năm trăm, thuyết phục mãi ổng mới chịu. Lúc tới gần cái nhà đó khoảng mười mét thì ổng không chịu đi tiếp, kêu mấy người này tự đi bộ ra đó đi, nhìn nhìn rồi về. Mọi người là sinh viên, cũng gan lắm không sợ ông tài xế bỏ mình, thế là kéo nhau đi hết, cũng may ông tài xế giữ lời đứng đó đợi.

 

Chả có gì ngoài căn nhà hoang tàn với trời tối âm u đâu (lúc đó khoảng 8h rưỡi tối), mọi người đến gần nhìn nhìn, thấy không có gì cái chán quá đi về, mà tự dưng một anh trong đám kêu cả nhóm nhìn kìa, biết gì không =))

 

Cả đám chả thấy cái mẹ gì cả, có căn đâu mà thấy, chỉ biết lúc đó gió thổi ào ào cả đám nổi da gà thôi.

 

Xong cái anh tự dưng kêu lên kia bị tát đầu một cái, kêu là đùa ngu hả m, thế là cả đám đi về xe, tài xế lái về.

 

Tới khi gần về khách sạn rồi mới phát hiện nhóm thiếu một người, cả đám cuống cuồng lên bảo tài xế quay đầu lại chỗ đó, mà kì lạ cái là cả đám chơi chung từ cấp hai lên tận đại học, chả hiểu sao thiếu mất một người cũng không biết. Sau khi quay lại căn nhà đó, giữa đường đèo ai cũng thấy một cô gái mặc áo trắng, xóa tóc, tay cầm lược xin đi ké, là biết tới công chuyện rồi đó.

Ai mà dám xuống xe, thế là cổ cứ đi đến đập đập cửa xe xin đi nhờ, không hiểu sao lúc này xe chết máy không khởi động được nữa, ông tài xế cuống cuồng cứ “a di đà phật”, ai có đạo nào niệm đạo đó.

 

Cô gái ở ngoài bắt đầu bực lên, cổ vừa đập mạnh cửa xe vừa gào lên “mở cửa cho tao mở cửa cho tao!”, cái cửa có giống như bị đập thêm là nứt vỡ cmnl, xong anh tui mới gào: “Cho tụi con về con cầu nguyện cho linh hồn cô!” 

 

Vừa gào xong cái xe khởi động được, cổ biến mất, tài xế với cả đám không còn nhớ lúc này thiếu ai thừa ai, chạy trối chết về chứ có mà dám ở lại.

 

Cái lúc về tới chợ Đà Lạt, tin nhắn gửi đến là của cái bạn bị lạc đấy, anh tui vội vàng gọi qua, bạn đấy bảo tụi m đi đâu mà đi cả đám không rủ t, t đang ở khách sạn, nằm một mình chán quá.

 

“Ủa không phải lúc đầu cả đám mình rủ nhau lên chỗ kia à?”

 

“Điên hả má, có mỗi tụi m đi bỏ t lại ở khách sạn, t có đi chung đâu?”

 

Tức là từ đầu đến cuối không hề thiếu ai, cũng không hề lạc ai, nhưng tại sao không một ai biết? 

 

Cả đám tức tốc lên xe về lại Sài Gòn, ai đạo nào thì đi lễ đi chùa theo đạo đó, không có đạo thì cầu ông bà tổ tiên.

Và đây cũng là câu chiện tui nhớ mãi đến tận bây giờ, cho đến nay anh tui vẫn thỉnh thoảng cầu nguyện cho bà chị kia, dù không biết linh hồn bả tên gì (đạo Chúa tụi tui có tên Thánh, cũng gọi là linh hồn + tên Thánh), nên anh tui hay kêu là “cái cô ở căn nhà trên đường đèo Preen.