Chương 12 - Một Đám Hỗn Làm
Anh đi lên từ hai bàn tay trắng, chị thì luôn ở cạnh yêu thương, chăm sóc, giúp đỡ và động viên anh.Phía cuối chặng gian khổ là mật đường, cuối cùng hai người cũng nếm được vị của trái ngọt, công ty của họ thành công gọi được vốn, dần dần có nhiều nhân tài gia nhập hơn, cuộc sống cũng yên vui đủ đầy.Hai người không còn áp lực về kinh tế nữa nên họ dự định có con, sau bốn năm cùng cố gắng thì gia đình cũng trọn vẹn có thêm hai thành viên, có trai có gái, sắt cầm hoà minh.Tôi là người quen của cả hai, thấy anh chị như vậy tôi vui lây, cũng thầm cầu mong cho họ giữ gìn gia đình thuận hoà như thế được mãi.Bỗng một hôm tôi thấy anh nhắn tin, anh rủ tôi đi uống chút rượu, tôi đồng ý không chút do dự, chắc ông anh này của tôi đang bị vợ giận đây mà, mấy năm nay lúc nào mà chẳng thế. Họ rất ít giận nhau, nhưng mỗi khi giận thì chị thường im lặng cho bình tĩnh lại, còn anh thì rủ anh em đi nhậu muốn xin ít lời khuyên, sau đấy hai người lại tìm nhau nói chuyện rõ ràng, mọi chuyện đâu ra đấy, thế là gia đình nhỏ tiếp tục ngọt ngào hạnh phúc.Đến nơi, tôi thấy anh đang ngồi trước bàn nhậu, không có những người anh em khác, tôi chẳng nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ chào:"Anh Trương, sao hôm nay anh rảnh rỗi gọi thằng em này ra thế?!"Anh không đáp lời mà chỉ ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Vừa ngồi xong anh đã lấy chai bia đổ đầy ly của tôi, tôi chờ đợi anh mở lời, nhưng mãi một lúc lâu sau anh mới lên tiếng:"Đợt này công ty mới tuyển thực tập sinh...""Vâng, em dặn phòng nhân sự rồi, không quan tâm kinh nghiệm, qua bài test là được.""Ừ, cảm ơn em nhé." Anh vẫn chần chừ, tôi biết anh có điều khó nói nên mở lời trước:"Anh cứ nói đi, có gì buồn hả, cứ nói rồi đứa em này sẽ nghe anh, hứa đêm nay không say không về."Nghe câu này anh mới thả lỏng hơn, anh bắt đầu kể:"Bên phía bộ phận thư ký mới nhận một bé thực tập, cổ là sinh viên đại học, xinh lắm, anh chưa gặp ai..."Tôi vẫn chú ý lắng nghe, ai gì? Ai giỏi như thế?"Anh chưa gặp ai yêu anh nhiều hơn bản thân mình như thế."Câu nói này của anh như giáng một đòn thật mạnh xuống đầu làm tôi đơ người, tôi buột miệng thốt ra câu hỏi: "Còn chị thì sao?""Vợ anh yêu anh mà, nhưng anh yêu cả hai em à, anh không bỏ ai được hết."Tôi hoang mang lắm, dù chưa kết hôn nhưng tôi biết chung thuỷ là điều kiện cần chứ không phải ba cái thứ vớ vẩn nói có là có nói vứt là vứt được."Nhưng anh có vợ đẹp con ngoan mà? Vả lại chị yêu anh như thế, nếu chị biết anh thay lòng thì chị sẽ buồn lắm, còn con anh nữa, chẳng may hai người li dị thì mấy đứa bé sẽ không có gia đình trọn vẹn mất!" Tôi kích động khuyên ngăn."Không đâu em à, vợ anh đảm đang lắm, cổ vị tha tốt bụng, rồi cổ sẽ chấp nhận thôi, cùng nhau đi lên từ hai bàn tay trắng, cổ vẫn luôn ở cạnh động viên chăm sóc giúp đỡ anh. Còn cô bé kia thì yêu anh hơn cả bản thân cổ nữa, anh không bỏ ai được em à. Anh là đàn ông, không phải chán cơm thèm phở, mà đó là suy nghĩ chính đáng của anh, em không biết đâu, đàn ông thành công phải như thế, anh yêu cả hai, anh không bỏ ai được."Tôi ngơ người ra luôn, không ngờ người anh tôi quen biết bao lâu nay lại là người như thế. Anh muốn ăn vụng, thế mà lại tự nghĩ sẵn lý do cho mình một cách chính đáng như vậy.Anh kể lể tiếp về cô bé thực tập sinh kia, tôi không nghe nổi anh nói gì nữa, chìm đắm trong mớ hỗn độn vừa rồi, tôi nghĩ: phải chăng do cuộc sống quá đủ đầy dư thừa nên con người ta mới ngày càng tha hoá?