Chương 3 - Mong Ước Nhỏ Nhoi
Tiếng cười của Hàn Nguyên bất ngờ vang lên, trầm thấp mà vang vọng khắp vách núi.
Tử An ngước lên nhìn, ánh mắt ngơ ngác, không hiểu tại sao trong hoàn cảnh hiểm nguy thế này mà chàng ta còn có thể cười to như vậy.
Hàn Nguyên sau khi cười đủ, dựa lưng vào vách đá, dáng ngồi thoải mái hơn. Đôi mắt chàng nhìn Tử An, ánh lên chút hứng thú:
“Nàng vừa nãy nói tên mình là gì nhỉ?”
“Ta tên Tử An,” nàng đáp, vẫn còn chút bối rối, “là tên Đại tiểu thư đặt cho.” Nghĩ ngợi một lúc, nàng bổ sung thêm: “Còn lúc ở nhà, bà ngoại gọi ta là Nha đầu.”
“Nàng còn bà ngoại sao?”
Tử An thoáng ngập ngừng, đôi mắt cụp xuống, giọng nói nhỏ hơn: “Không, đã không còn. Bà mất rồi. Ta không có bạc nên bán mình làm nha hoàn, lấy bạc mua cho bà cái quan tài.”
Hàn Nguyên lặng im, ánh mắt sắc bén thường ngày cũng dịu lại, không nói thêm câu nào.
Chàng chỉ nhìn nàng thật lâu, sau đó thở dài: “Nàng ngủ đi, tối nay... chịu đói vậy. Ngày mai sẽ có người đến đây cứu chúng ta.”
“Thật sao?” Tử An ngước nhìn chàng, trong mắt lóe lên chút hy vọng.
Hàn Nguyên không trả lời ngay. Chàng đưa mắt nhìn ra cửa động, nơi thân cây lớn vẫn lơ lửng giữa không trung, rồi hạ giọng: “Thật ra tất cả chỉ là kế hoạch của Đại tiểu thư.”
Tử An ngẩn người, đôi mày nhíu lại: “Kế hoạch? Đại tiểu thư bày ra chuyện này sao?”
“Phải.” Hàn Nguyên khẽ gật đầu:
“Đại tiểu thư vốn không muốn vào cung, nhưng lại không thể trái ý gia đình. Nàng ta bày ra trận thế này, giả vờ bị bắt cóc, sau đó sẽ được cứu về. Chỉ cần không còn hoàn bích, nàng ta sẽ không phải vào cung nữa.”
Tử An há hốc miệng, kinh ngạc đến mức quên cả sợ hãi: “Thật.. thật sao! Không trách được bình thường ta thấy Đại tiểu thư rất điềm tĩnh, hôm nay lại nhút nhát, cứ vừa chạy loạn vừa sợ hãi, khiến chúng ta chạy theo.”
Hàn Nguyên nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm không nhìn về phía nàng mà hướng ra xa xăm. “Vị trí rơi này ta đã tính toán kỹ, ngày mai sẽ có người đến. Nàng yên tâm ngủ đi.”
“Còn chuyện kia… đợi thoát khỏi đây, nếu nàng vẫn muốn, ta cũng không ngại.” Hàn Nguyên quay đầu, cười như không cười nhìn nàng.
Tử An mím môi, vừa bối rối vừa xấu hổ. Nàng chợt nhớ ra một chi tiết, vội lên tiếng: “Nhưng... ta, ta đâu có liên quan gì đến chuyện này. Tại sao ta cũng bị kéo vào?”
“Đúng là nàng không liên quan.” Hàn Nguyên khẽ nhướng mày, giọng nói mang theo chút giễu cợt: “Chỉ là nàng không biết tự lượng sức, xông vào hỗn chiến, rồi lại rơi xuống đây cùng ta.”
Tử An cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ta... ta không cố ý. Ta thấy huynh bị người ta đẩy xuống, không kịp nghĩ gì, chỉ muốn kéo huynh lại thôi...”
Hàn Nguyên nhìn nàng thật lâu, khóe môi cong lên một nụ cười hiếm hoi.
Chàng gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, trầm giọng: “Thôi, nàng nghỉ đi. Người của ta chắc sẽ đến sớm thôi.”
Tử An không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, cuộn mình trong góc động. Ánh trăng ngoài cửa động hắt vào, soi rõ bóng dáng nhỏ bé của nàng.
Hàn Nguyên nhìn về phía tiểu cô nương, ánh mắt phức tạp. Hắn bởi vì muốn trả thù mà trở thành trưởng thị vệ Tướng quân phủ nhưng sau khi biết sự thật năm ấy, không muốn ra tay nữa nên tương kế tựu kế, dùng lần này để biến mất.
Không ngờ lại có nàng!
Giờ hắn phải làm gì với nàng đây?