Chương 4 - MỘNG ĐỒ MI

MỘNG ĐỒ MI (4/4)

Tên do editor đặt lại, tên gốc: 花妖 (Hoa yêu)

Tác giả: 天水姜伯约

Ảnh: Xiaohongshu

____________________

12

“Phập” một tiếng.

Là âm thanh lồng ngực bị xuyên thủng.

Tiểu hòa thượng ngã xuống trước mặt ta, chuỗi tràng hạt dính máu rơi vương vãi trên mặt đất.

Ta lao tới, ôm hắn vào trong lòng.

Yêu quái sẽ không rơi lệ.

Ta cũng sẽ không khóc.

Chỉ là trái tim ta giống như rơi vào một hố băng vô tận, lạnh buốt thấu xương.

Ta há to miệng, trong cổ họng nghẹn cứng, khô khốc nhưng lại không thể khóc được.

Ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.

Rõ ràng ta vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với tiểu hòa thượng. Ta muốn nói những kinh văn mà ngươi từng tụng, sau này ta đều đã đọc qua.

Ta học theo dáng vẻ của ngươi mà ngồi tọa thiền nhưng khi ta mở mắt là ngươi, khi nhắm mắt lại cũng vẫn là ngươi.

Ta không muốn duyên phận này kết thúc.

Ta không muốn ngươi chết.

Ngươi tỉnh lại đi có được không?

Nhưng cho dù ta có ôm hắn chặt đến thế nào đi nữa, hơi ấm trên cơ thể hắn vẫn từ từ mất đi. Cuối cùng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Ta cõng tiểu hòa thượng trên lưng, đi từng bước một về phía chùa Pháp Minh.

Ta nghĩ ngày hôm đó khi ta bị Khuê Lang đánh xuyên tim, hắn cũng cõng ta như vậy. Từng bước một, trèo đèo lội suối, bụi gai đầy người.

Điểm khác biệt chính là hắn biết làm cách nào để cứu ta, còn ta lại không biết phải làm gì để cứu hắn.

Hắn là sự cứu rỗi của ta, còn ta là kiếp nạn của hắn.

Ta đặt thi thể của tiểu hòa thượng ở trong Phật điện.

Phật điện được hắn quét dọn đến không nhuốm bụi trần, tượng phật to lớn ở giữa vẫn luôn sáng ngời như thế.

Gương mặt Phật Tổ từ bi, giống như đang mỉm cười với bất cứ người nào đến đây.

Ta nhìn chằm chằm vào bức tượng Phật một lúc lâu.

Ta không tin Phật.

Nhưng thời khắc này ta lại quỳ xuống, không ngừng dập đầu.

“Cầu xin Đức Phật hãy cứu lấy hắn!”


Một dòng chất lỏng ướt ẩm chảy ra từ trong khóe mắt ta.

Tiếng “Tí tách” nhỏ giọt trên nền gạch lạnh lẽo.

Đây chính là nước mắt sao?

Một yêu quái vậy mà lại thực sự rơi nước mắt trước Đức Phật sao?

13

Ta không ngờ rằng Đức Phật lại thực sự hiện thân trước mặt ta.

Khi ta ngẩng đầu nhìn lên, bên trong Phật điện đột nhiên được bao phủ bởi ánh sáng vàng rực rỡ.

Tượng Phật trước mặt hóa thành hư không, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.

Tiếng Phạn đến từ bên kia bầu trời xuyên thấu lòng người.

“Hoa Yêu Tiểu Bạch, bản tọa niệm tình ngươi thành tâm chứng giám, đặc biệt tới đây để chỉ dẫn con đường lầm lạc.”

Ta thành kính dập đầu, giọng nói run rẩy vì kích động.

“Tiểu Bạch ngu ngốc, xin Phật Tổ chỉ rõ.”

“Văn Nhất chính là đệ tử Tịnh Hiền dưới quyền bổn tọa, ba trăm năm trước hắn bị phạt hạ phàm lịch kiếp, kiếp cuối cùng của hắn đáng lẽ tới sáu mươi bảy tuổi sẽ toạ hoá mà chết, mang theo phật cốt quay về vị trí cũ.”

“Hoa Yêu Tiểu Bạch, năm năm trước lẽ ra ngươi nên động lòng thiện, giác ngộ Phật pháp, cùng ch chung với lang yêu. Nhưng không biết tại sao lại động tình yêu nam nữ, số mệnh đã định cứ như vậy mà thay đổi, vì vậy Tịnh Hiền lịch kiếp thất bại.”

Ta sợ hãi nằm rạp trên mặt đất, cúi người xuống thấp hơn nữa.

@Meo@

Ý của Đức Phật là nếu như năm năm trước, ta không đi cùng tiểu hòa thượng thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.

Ta động tư tình, đối với tiểu hòa thượng mà nói chính là tai bay vạ gió.

Ta đưa mắt liếc nhìn tiểu hòa thượng đang nằm im lìm. Khuôn mặt hắn vẫn sạch sẽ không tì vết, giống như hiện thân của tất cả mọi vẻ đẹp trên thế gian này.

Phật cốt là đôi mắt của hắn, rõ ràng lần đầu tiên gặp ta, hắn đã biết ta là yêu quái.

Hắn rõ ràng đã sớm biết rằng mục đích ta đến chùa Pháp Minh không trong sáng. Nhưng hắn vẫn giảng dạy Phật pháp cho ta, khai sáng tâm trí ta, cứu lấy tính mạng ta.

Ta mỉm cười cay đắng.

Ngươi xem, ta đã nói rồi, lớp da ngoài thân quá đẹp đẽ rốt cuộc chẳng phải chuyện tốt gì.

Ta rưng rưng nước mắt, dập đầu sám hối với Đức Phật.

"Tiểu Bạch biết sai, Tiểu Bạch nguyện trả lại phật cốt, đưa tất cả trở về đúng quỹ đạo, chỉ cầu xin Phật Tổ hãy cứu lấy tiểu hòa thượng.”

“Bổn tọa có thể thử một lần, chỉ là... ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Nếu trả lại phật cốt, tu vi của ngươi sẽ bị hủy hết, ngươi sẽ lại trở về làm một bông hoa trắng vô danh.”

Ta đập đầu xuống đất, không chút do dự.

“Tiểu Bạch biết, Tiểu Bạch chỉ có một thỉnh cầu cuối cùng...”

14

Mọi người đều biết, rất nhiều năm trước tất cả chúng tăng trong chùa Pháp Minh bị đồ sát chỉ trong một đêm.

Có người nói là bởi vì trong chùa Pháp Minh có rất nhiều châu báu, là bọn sơn tặc gây ra. Có người lại nói chúng tăng của chùa Pháp Minh vốn là sơn tặc, bị người khác trả thù.

Tin đồn được lưu truyền phổ biến nhất là chùa Pháp Minh bí mật dùng người sống để làm thành Xá Lợi, bị trời trừng phạt.

Có thôn dân vô cùng đồng tình với tin đồn này, còn nói: “Rất nhiều năm trước, ta có nghe thấy hai vị đại sư nói chuyện riêng có nhắc tới Xá Lợi gì đó. Khi đó, ta còn nói cho người khác biết chùa Pháp Minh có Xá Lợi, không ngờ lại là như vậy.”

Trên phổ có đủ loại tin đồn cổ quái kỳ lạ nhưng chỉ chứng minh một điều.

Từ đầu đến cuối, chuyện chùa Pháp Minh có Xá Lợi đều là tin đồn từ người khác.

Ngôi chùa Pháp Minh hương hoả cường thịnh từ lâu đã xuống cấp hoang tàn.

Có rất ít người biết, trong chùa Pháp Minh vẫn còn lại một tiểu hòa thượng cuối cùng.

Hắn đã từng là cao tăng Văn Nhất nổi tiếng nhất ở chùa Pháp Minh.

Sau đó, hắn bị mù rồi lại lấy được ánh sáng như một kỳ tích.

Hắn trồng một cây đào trước phật điện, ươm một số cây rau giống. Một mình hắn sống ở chùa Pháp Minh rất nhiều năm.

Sau này, tiểu hòa thượng đã trở thành lão hòa thượng, lão hòa thượng nhặt được một đứa trẻ ở trước cổng chùa Pháp Minh.

Cứ như vậy, chùa Pháp Minh lại có một tiểu hòa thượng.

Khi tiểu hòa thượng mới bảy, tám tuổi, đã có thể trèo cây hái đào.

Hàng năm tới mùa đào chín, cậu bé đều ngồi trên cành cây, vừa hái vừa ăn.

Quả đào vừa to vừa ngọt, cậu bé vui vẻ hét lên với lão hòa thượng đang ngồi thiền bên trong phật điện.

“Sư phụ, có phải rất nhiều năm trước ngài đã biết con thích ăn đào không?”

Lão hòa thượng chỉ mỉm cười hiền hậu.

Khi tiểu hòa thượng lên mười tuổi, cậu bé ngồi trên cành cây còn cao hơn phật điện, đưa đôi mắt đầy khao khát ngắm nhìn cảnh vật dưới núi.

Vì vậy, hàng năm vào dịp cuối xuân, có hai hoà thượng, một già một trẻ xuống núi khất thực.

Có lẽ là do lão hòa thượng tốt bụng, tiểu hòa thượng đáng yêu, thời gian dần qua, mọi người đều biết ở trong chùa Pháp Minh còn có hai vị hòa thượng. Thỉnh thoảng sẽ có một, hai vị khách hành hương đến lễ Phật dâng hương.

Khi vị tiểu hòa thượng lên mười hai tuổi, lão hòa thượng sáu mươi sáu tuổi dẫn cậu bé xuống núi khất thực một lần cuối cùng.

Trên đường xuống núi, tiểu hòa thượng chỉ vào một khóm hoa trắng nhỏ ở bên đường hỏi.

“Sư phụ, đây là hoa gì? Trước kia con chưa bao giờ nhìn thấy.”

Lão hòa thượng đứng lại trước bụi hoa, lắc đầu.

“Vi sư cũng chưa từng thấy qua, ta nghĩ nó chẳng qua cũng chỉ là một loại hoa dại vô danh mà thôi.”

Tiểu hòa thượng kéo ống tay áo lão hòa thượng, hào hứng nói.

“Sư phụ, loài hoa này thật là đẹp, hay là người đặt tên cho nó đi.”

Lão hòa thượng bước tới gần, ngắm nhìn hồi lâu, giữa đôi lông mày hiện lên một niềm thương nhớ.

“Bây giờ đã là cuối xuân, hoa cỏ xung quanh đã héo tàn nhưng loài hoa này lại nở rộ rực rỡ như thế. Ta nhìn thấy lại vô cùng sầu não, giống như là một người đã đi đến cuối cuộc đời, chỉ có thể cô độc không ngừng nhớ về những chuyện đã qua.”

“Vi sư nghĩ, hay là lấy hai chữ “Đồ Mi” làm tên của nó.”

“Đồ Mi nở, mùa hoa tàn, xuân đã hết.”

Năm sau, vào một ngày cuối xuân lão hòa thượng ở Chùa Pháp Minh toạ hoá qua đời.

Nghe nói có người nhìn thấy vào ngày hôm đó, hai bên con đường núi dẫn vào chùa Pháp Minh nở đầy những khóm hoa nhỏ màu trắng.

Tầng tầng lớp lớp, nở rộ cực kỳ rực rỡ, giống như đang tiễn biệt cố nhân đã lâu không gặp.

15. Kết thúc

Hội hoa xuân Dao Trì được tổ chức năm trăm năm một lần, Vương Mẫu mời các lộ Phật đạo Tiên gia đến cùng thưởng thức.

Ti Mệnh Tinh Quân bưng một chậu hoa trắng nở vừa đẹp, bay qua trước mặt các chúng tiên. Đột nhiên ông ấy bị Tịnh Hiền Bồ Tát gọi lại.

“Tinh Quân có thể cho bổn tọa thưởng thức chậu hoa trong tay người một chút được không?"

Ti Mệnh Tinh Quân trêu ghẹo cười nói:

“Đương nhiên là có thể, chỉ là tại hội hoa xuân Dao Trì lần trước, Bồ Tát lỡ tay làm vỡ một chậu hoa trân phẩm, bùn hoa quý rơi xuống nhân gian, còn không cẩn thận đập chết một con tiểu tiên trùng, phạm vào sát giới, bị phạt hạ phàm lịch kiếp một trăm năm. Lần này Bồ Tát phải cẩn thận chút.”

Tịnh Hiền Bồ Tát ngượng ngùng mỉm cười, một tay hành lễ, nói một câu “A Di Đà Phật”.

Ti Mệnh Tinh Quân nâng bông hoa lên trước mắt hắn hỏi: “Bồ Tát thích loài hoa này sao?”

Tịnh Hiền Bồ Tát lắc đầu, suy nghĩ một lát.

“Chỉ là Bổn tọa cảm thấy giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.”

Ti Mệnh Tinh Quân mỉm cười nói.

“Bồ Tát nói đùa, đây là một giống hoa mới được tuyển chọn từ dưới nhân gian năm nay.”

“Loài hoa này tên là gì?”

“Đồ Mi.”

HẾT

Tên truyện lấy từ bài thơ “Tích Xuân” của Nguyễn Tử Thành

老盡鶯聲蝶又殘,

花神著意為人慳。

清香不入荼蘼夢,

九十春隨夜雨闌。

Phiên âm:

Lão tận oanh thanh, điệp hựu tàn,

Hoa thần trước ý vị nhân khan.

Thanh hương bất nhập đồ mi mộng,

Cửu thập xuân tuỳ dạ vũ lan.

Dịch nghĩa:

Tiếng oanh vắng hẳn, bướm lại tàn,

Thần hoa có ý xẻn với người.

Hương thơm không còn len vào giấc mộng đẹp,

Chín chục ngày xuân mòn mỏi theo giọt mưa đêm.

Bản dịch của Nguyễn Tấn Hưng:

Bướm, oanh nay đã vô tình

Thần hoa sao vội cũng đành bỏ đi!

Nhạt rồi hương mộng đồ mi

Xuân tàn theo tiếng thầm thì mưa đêm.

Hoa Đồ mi nở, hoa đồ mi đại diện cho một kết thúc cuối cùng

Hoa Đồ mi mính chứng cho tuổi thanh xuân của một thiếu nữ đã qua đi, cũng có ý nghĩa là một tình yêu đã kết thúc. Yêu đến Đồ mi, lúc sinh mệnh rực rỡ nhất, sáng lạn nhất cũng chính là lúc tình yêu khắc cốt ghi tâm sắp rời đi.