Chương 1 - MỘNG ĐỒ MI

MỘNG ĐỒ MI (1/4)

Tên do editor đặt lại, tên gốc: 花妖 (Hoa yêu)

Tác giả: 天水姜伯约

Ảnh: Xiaohongshu

____________________

1

Ta là một hoa yêu xông vào một ngôi chùa.

Tiểu hòa thượng pháp hiệu Vân Nhất, tuổi không lớn lắm đã là cao tăng của chùa Pháp Minh.

Lúc này, hắn và các tăng nhân khác đang bị ta trói giữa bảo điện Đại Hùng.

Một đám tiểu yêu nữ cởi quần áo, uốn éo eo thon tiến lại gần.

Các hòa thượng già đều nhắm nghiền hai mắt, miệng niệm lớn A Di Đà Phật. Vị tiểu hòa thượng đứng đầu lại mở to mắt, ánh mắt lạnh nhạt, giống như không để bất cứ thứ gì vào mắt.

Ta cắn một miếng đào, hung hăng bước tới.

“Tiểu hòa thượng, mau nói cho ta biết Xá Lợi Tử ở đâu, nếu không ta sẽ để bọn họ phá sắc giới của các ngươi!”

Nhìn thấy bộ ngực trắng nõn của tiểu yêu nữ càng lúc càng tiến lại gần, tiểu hòa thượng thở dài, lúc này mới ngước mắt nhìn ta.

“Tiểu Bạch thí chủ, người thả họ ra đi, tiểu tăng sẽ giải đáp vấn đề của người.”

Ta vẫy tay cho đám nữ yêu lui ra, sai người nới lỏng dây trói của chúng tăng, cười híp mắt tiến đến trước mặt hắn.

Tiểu hòa thượng chắp hai tay trước ngực, thân hình gầy gò thẳng tắp được che phủ bởi áo cà sa giản dị, rộng rãi.

Sắc mặt lạnh nhạt, thanh khiết thoát trần.

Nghĩ đến cảnh tượng tục tĩu trong Phật điện vừa rồi, ta cảm thấy có chút áy náy.

“Nếu ngươi nói sớm, ta cũng đâu đến nỗi làm khó dễ các ngươi như vậy.”

“Tiểu tăng…” Tiểu hòa thượng vừa lên tiếng, ta đã dùng ngón trỏ chặn môi hắn lại.

Cái chạm mềm mại chỉ kéo dài trong chốc lát, hắn lùi lại hai bước né tránh ta, niệm một tiếng A Di Đà.

“Thí chủ xin tự trọng.”

Ta liếc nhìn đám nữ yêu miễn cưỡng mặc quần áo ở bên cạnh, trong lòng sinh ra cảm giác đề phòng.

“Không cần vội, chúng ta trở về phòng nói chuyện.”

Trong đám tiểu nữ yêu này, có một người tên là Diễm Diễm, từ trước đến nay vẫn luôn đối nghịch với ta.

Vào một tháng trước, khi Khuê Lang đại nhân sai ta đi tìm Xá Lợi Tử, nàng ta đã vô cùng bất mãn.

“Khuê Lang đại nhân, Tiểu Bạch mới ở bên cạnh ngài có hai năm, tại sao lại giao cho nàng ta nhiệm vụ quan trọng như vậy?"

Khuê Lang đại nhân là lang yêu hung ác nhất trong phạm vi trăm dặm, bên cạnh có hơn chục nữ yêu vây quanh.

Tuy ta là người đến muộn nhất nhưng lại được sủng ái nhất.

Chẳng có lý do nào khác cả, ta là hoa yêu mà, ta có dung mạo xinh đẹp.

Diễm Diễm là một mẫu lang yêu, sùng bái Khuê Lang đại nhân đã lâu. Chỉ tiếc nàng ta sinh ra đã có chút vạm vỡ, đi theo Khuê Lang đại nhân mấy chục năm, chưa bao giờ được sủng ái, cho nên vô cùng ghen ghét ta.

Vì phòng ngừa xảy ra chuyện, ta đưa tiểu hòa thượng vào trong gian phòng.

Đáng tiếc câu trả lời mà tiểu hòa thượng nói cho ta biết lại không phải là điều ta muốn.

Hắn nói: “Chùa Pháp Minh vốn không có Xá Lợi Tử.”

2

Chùa Pháp Minh nằm ở lưng chừng núi, là một ngôi chùa nhỏ ít hoà thượng nhưng lại là nơi hương hoa vô cùng cường thịnh.

Tất cả là bởi vì trong chùa có truyền thuyết về Xá Lợi sau khi chân phật tọa hoá.

Khuê Lang đại nhân đang chờ đợi Xá Lợi chân phật này để nâng cao tu vi.

Nếu trong vòng một tháng ta không lấy được Xá Lợi về, ta sẽ bị ăn thịt mất.

Bây giờ hắn lại nói với ta viên Xá Lợi này hoàn toàn không tồn tại, làm sao ta có thể tin được?

“Không thể nào! Chuyện chùa Pháp Minh có một viên Xá Lợi chân phật bách tính quanh đây ai chẳng biết! Ngươi đừng hòng lừa ta!”

“Tiểu tăng không bao giờ nói dối.” Tiểu hòa thượng lần chuỗi hạt trong tay, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

“Thật ra tiểu tăng đã sớm nói với thí chủ rồi, không có đồ vật cho dù có tìm thế nào cũng không thể thấy.”

Ta chợt nhớ đến ngày đầu tiên ta đến chùa Pháp Minh, khi lẻn vào Phật điện vào ban đêm, vô tình bị tiểu hoà thượng bắt gặp.

Đêm đó ta đang chổng mông lên mò mẫm dưới hương án trước mặt tượng Phật.

Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo, lịch sự:

“Thí chủ đang tìm gì vậy?”

Ta bị dọa cho giật mình, đập đầu vào hương án cứng như đá.

Ta quay người lại, đang định mắng chửi mấy câu thì lại nhìn thấy một tiểu hòa thượng cực kỳ tuấn tú.

Đôi mắt như trăng sáng, môi như tô son, sống mũi có độ cong vừa phải, vẻ đẹp thanh tú hoàn toàn tự nhiên.

Ta nhất thời sửng sốt, trong động phủ của Khuê Lang đại nhân chưa yêu tinh nào có thể biến thành hình người đẹp đẽ như vậy.

“À, ta đang tìm... cây trâm, đúng rồi, cây trâm. Ban ngày ta bị mất một cây trâm.”

Vẻ kinh ngạc vừa thoáng qua trong mắt tiểu hoà thượng vụt mất, hắn một tay vân vê chuỗi hạt trong tay hành lễ với ta.

"Nếu là như vậy, nữ thí chủ mặc xiêm y bất tiện, không bằng để tiểu tăng tìm giúp thí chủ.”

Ta bình tĩnh tự nhiên bước sang một bên, đưa tay cầm lấy quả đào trên hương án cắn một miếng. Ta vừa ăn vừa nhìn tiểu hòa thượng đang cúi người mò mẫm trên mặt đất.

Trong lòng ta đột nhiên có chút không đành lòng: “Đêm đã khuya rồi, để ngày mai ta lại đến tìm.”

Tiểu hòa thượng nghe xong thì đứng thẳng người dậy, ánh trăng phản chiếu trên mặt hắn tựa như bạch ngọc.

Chuỗi hạt trước ngực hắn đã dính bụi bẩn, còn có thể thấy rõ một ít tàn hương trên chóp mũi.

Hắn có chút áy náy: “Hay là thí chủ về liêu phòng nghỉ ngơi đi, ngày khác tiểu tăng quét dọn chính điện sẽ tìm kỹ lại cho ngài.”

Ta chột dạ, vội vàng xua tay.

“Tiểu hòa thượng, ngươi không biết cái trâm cài tóc đó, khi khác ta sẽ tự mình đến tìm.”

Tiểu hòa thượng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.

"Nếu như để ở chỗ này thì nhất định có thể tìm được. Nếu không để ở đây thì sẽ không tìm thấy.”

3

Đáng tiếc lúc đó ta lại hoàn toàn không hiểu được ẩn ý của hắn.

Ta biết tiểu hòa thượng sẽ không lừa ta, chỉ là ta có thể tin nhưng Khuê Lang đại nhân có thể tin được sao?

Hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn một tháng.

Ta không mang được Xá Lợi trở về, chỉ sợ hắn ta sẽ tắm máu chùa Pháp Minh, lột da róc xương ta.

Ta sợ hãi ngã ngửa xuống đất: “Tiểu hòa thượng, ta sợ mình sắp phải chết rồi.”

Ta vừa dứt lời, một mùi máu tanh nhàn nhạt đã thoáng bay vào từ khe cửa.

Không còn thời gian để bi thương nữa, ta vội vàng bò dậy, đẩy tiểu hòa thượng ra cửa sổ phía sau.

“Lang yêu tới rồi, ngươi chạy nhanh đi, đừng quay đầu lại."

Sau đó ta đóng cửa lại, vội vã chạy tới đại điện.

Đáng tiếc khi ta chạy đến nơi, Phật điện đã máu chảy thành sông, mấy chục vị hoà thượng không một ai may mắn thoát được.

Khuê Lang đại nhân ngồi ở chính giữa Phật điện, máu tươi trên vuốt sói vẫn còn ấm nóng, nhỏ xuống từng giọt từng giọt.

Ta cố giả vờ bình tĩnh, bước qua đám chân cụt tay đứt, đi đến trước mặt hắn ta, cúi đầu nhận lỗi.

“Khuê Lang đại nhân, Tiểu Bạch thật sự đã cố gắng hết sức nhưng những hòa thượng này sống chết không chịu tiết lộ tung tích Xá Lợi Tử.”

Từ trước đến nay Khuê Lang đại nhân luôn biết ta ngoan ngoãn nên không hề nghi ngờ.

“Người cũng đã chết hết, vậy chỉ có thể đào sâu ba thước đất chùa Pháp Minh.”

Đột nhiên có người cao giọng hét lớn một câu.

"Bên trong gian phòng Tiểu Bạch còn có một tên hòa thượng, hắn nói hắn biết Xá Lợi Tử ở đâu!”

Người nói lời này chính là Diễm Diễm.

Khuê Lang đại nhân nghe vậy thì đưa mắt nhìn ta, ta làm bộ như vừa mới nhớ ra.

"À đúng rồi, ta vừa mới thẩm vấn xong, vị hòa thượng này vì muốn cứu những người khác mà nói bừa, thật ra hắn không biết gì cả. Hắn bịa ra để cứu những người khác chứ thật ra không biết gì hết."

Khuê Lang đại nhân hơi do dự một chút rồi hất cằm về phía Diễm Diễm.

"Ngươi đi dẫn tên hòa thượng đó tới đây.”

Ta không ngừng tự trấn an trong lòng, có lẽ tiểu hòa thượng đó cũng đã đi xa rồi, hắn sẽ không sao đâu.

Nhưng càng tự trấn an, ta lại càng cảm thấy thấp thỏm.

Cho đến khi Diễm Diễm xuất hiện ở cửa chính điện, đi theo phía sau là tiểu hòa thượng bị trói chặt.

Trái tim ta đột nhiên thắt lại.

Đáng chết, tại sao hắn không chạy?

Khi tiểu hoà thượng nhìn thấy xác ch nằm ngổn ngang trên mặt đất, hắn đau đớn nhắm mắt lại.

Sau khi niệm một tiếng “A Di Đà” thì không nói gì nữa.

Khuê Lang đại nhân hỏi mấy lần không nhận được câu trả lời cũng đã mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy móng sói đỏ tươi đang sắp đâm thẳng vào ngực tiểu hòa thượng, ta bước tới ôm lấy tay Khuê Lang đại nhân.

“Đại nhân, ta có thể làm cho hắn ta mở miệng.”

Vuốt sói của Khuê Lang đại nhân dừng lại trong không trung: “Đến cái ch hắn còn không sợ, ngươi thì có cách gì?”

Ta nở ra một nụ cười khó coi.

“Hòa thượng... sợ nhất là phá giới.”

4

Để bày tỏ quyết tâm với Khuê Lang đại nhân, ta đã nói ta sẽ ép tiểu hoà thượng phá giới ngay trong Phật điện trước mặt tượng Phật.

Đúng lúc sắc trời vừa tối, Khuê Lang đại nhân vô cùng tán thưởng, thò tay vào trong áo ta sờ soạng hai lần. Khi hắn ta rút tay ra, thuận tiện kéo đi đồ lót của ta, một tay đẩy ta vào bên trong Phật điện.

Mấy chục tên yêu quái cười vang, ta che ngực khéo léo đóng cửa lớn Phật điện lại.

“Sáng sớm ngày mai, Tiểu Bạch nhất định sẽ cho Khuê Lang đại nhân một câu trả lời thỏa đáng.”

Tiểu hòa thượng ngồi ngay ngắn trước tượng Phật, từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt, chưa từng nhìn ta.

Yêu quái không biết liêm sỉ.

Nhưng giờ phút này ta chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Ta giật lấy lá cờ Kinh Bao quấn quanh ngực, trong lòng uất ức, cảm thấy vừa đau khổ vừa tức giận.

Ta hỏi hắn: “Tại sao ban ngày bọn họ cởi quần áo, ngươi lại chưa từng nhắm mắt?”

"Sắc tức thời không, trong lòng tiểu tăng có Phật, những gì thấy đều là hư không.”

“Nếu đã vậy tại sao ngươi lại không chịu mở mắt ra nhìn ta?"

Tiểu hòa thượng dừng lại, trong giọng nói có chút dịu dàng thương hại.

“Tiểu tăng biết Tiểu Bạch thí chủ cũng không phải là tự nguyện.”

Nỗi bất bình trong lòng ta lập tức bùng lên, ta không nhịn được mà cắn môi dưới.

Đúng vậy, miệng sói của Khuê Lang đại nhân hôi thối vô cùng, ngày ngày ta ở bên cạnh hắn ta chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn. Nhưng vẫn phải hầu hạ trên giường, ép mình phải vui cười.

Nếu không phải không có khả năng tự bảo vệ mình thì ai lại muốn trở thành đồ chơi của Khuê Lang đại nhân.

Thậm chí làm yêu quái cũng không phải là do ta tự nguyện.

Ta vốn là một bông hoa nhỏ trắng vô danh trên núi Ẩn Vụ.

Chỉ vì mấy trăm năm trước, trên trời rơi xuống một nắm đất hoa mang theo tiên khí, đúng lúc rơi ngay dưới gốc hoa của ta.

Ngày qua ngày ta hấp thụ linh khí, theo thời gian, thành công biến thành hình dạng con người.

Ngày đầu tiên xuống núi, ta đã gặp phải Khuê Lang đại nhân. Hắn ta bắt ta đưa trở về động phủ, nói một cách hoa mỹ là “bảo vệ”.

Hắn ta nói tu vi của ta cực kỳ thấp kém, còn dám biến thành hình dạng con người xinh đẹp như vậy, quả thực chính là muốn tìm cái chết.

Tốt hơn hết là đi theo hắn ta, ít nhất cuộc đời yêu quái sẽ không lo phải gì cả.

Khi đó ta ngây thơ, không hiểu gì về thế sự, cảm thấy hắn ta nói rất có lý. Yêu quái mà, còn chưa có cảm xúc, chỉ muốn sống được là tốt rồi. Đi theo một đại chủ nhân mạnh mẽ cũng chưa hẳn là chuyện gì xấu.

Cho đến khi ta gặp được tiểu hòa thượng.

5.

Một tháng tìm kiếm Xá Lợi Tử ở chùa Pháp Minh này ta thấy đêm nào tiểu hoà thượng cũng một mình tụng kinh trong phật đường.

Ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào lưng hắn, chuỗi tràng hạt dài buông xuống, lạnh lẽo và mỏng manh.

Ta nhảy hai ba bước đến trước mặt hắn: "Tiểu hòa thượng, ngươi lại đến đây."

Khi tiếng tụng kinh dừng lại, hắn mở mắt ra, quay đầu nhìn ta, đôi mắt điềm nhiên, tĩnh lặng.

“Thí chủ, ngươi lại tới tìm trâm sao?”

Ta đưa tay với lấy quả đào trên hương án, mỉm cười nói.

“Cũng không phải, cây trâm đó rất quan trọng, nếu không tìm được, ta cũng sẽ không sống được nữa.”

Lời nói dối của ta rất khập khiễng, hắn cũng chưa từng vạch trần ta, chỉ nhắm mắt lại, nói một tiếng:

“Thí chủ xin cứ tự nhiên”

Giọng nói rất nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng, khách sáo.

Bên trong Phật đường, ta ngồi xổm một bên gặm đào, tiếng tụng kinh của hắn hoà lẫn với mùi đàn hương. Đột nhiên ta cảm thấy nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.

Sau đó, mỗi khi đêm đến ta đều đến Phật điện, nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn.

Chuỗi tràng hạt trên tay hắn chuyển động không ngừng, hắn không mở mắt cũng biết là ta.

Lần nào cũng mang theo ý cười lạnh nhạt hỏi một câu.

“Tiểu Bạch thí chủ vẫn chưa tìm thấy cây trâm kia sao?”

Ta cong môi “Ừ” một tiếng lại đưa ta cầm lấy quả đào, ngồi xổm ở một bên lẳng lặng nghe hắn tiếp tục tụng kinh.

Đôi khi ta sẽ ngắt lời hắn, bày trò chọc ghẹo, nói chuyện mấy câu.

Hắn không hề khó chịu, luôn rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.

Ta hỏi hắn tại sao luôn tụng kinh một mình trong Phật điện vào ban đêm.

Vẻ mặt hắn có chút khó tả, hắn chỉ nói là ban đêm Phật căn thanh tịnh. Sau này ta mới biết được, là vì có quá nhiều nữ thí chủ hành hương tìm hắn. Nghiên cứu thảo luận Phật pháp thì ít, động tay động chân thì nhiều, tiểu hòa thượng không thể chịu đựng được sự quấy nhiễu của bọn họ.

Ta cười ha ha, cười xong rồi lại thở dài nói:

“Đúng vậy, bộ người này đẹp quá cũng không phải chuyện tốt.”

Nếu như có thể, ta cũng muốn trở thành một trong những nữ thí chủ hành hương bình thường.

Tiểu hòa thượng nghe thấy lời cảm thán của ta, nhìn ta một lúc rồi nói rằng ta có duyên với Phật.

Ta cười thầm trong bụng, chế nhạo hiểu biết về Phật pháp của tiểu hòa thượng còn nông cạn.

Làm sao một yêu quái có thể có duyên với phật được chứ?

Hắn cũng không tranh cãi với ta, có đôi khi tụng kinh xong còn nghiêm túc giảng giải cho ta.

Khi giảng đến “Thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách” (khi năm uẩn là hư không thì sẽ vượt qua được tất cả khổ ách), ta không nhịn được mà phản bác: “Lừa người.”

Chuỗi hạt chuyển động trên tay hắn dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn ta đầy ẩn ý.

“Tại sao thí chủ lại nói như vậy?”

Ta nghĩ đến chuyện mình vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ Khuê Lang đại nhân giao, lại có chút tức giận.

“Ta không tin khi năm uẩn hoá hư không thì có thể vượt qua được tất cả khổ ách.”

Trong mắt hắn hiện lên ý cười: “Thí chủ không tin Phật, tự nhiên không thể nào lĩnh hội được sự ảo diệu trong đó.”

Ta cao giọng cãi lại: “Tại sao ta phải tin Phật! Nếu ta không tìm được cây trâm thì sẽ phải chết. Liệu Phật có cứu ta không?”

Tiểu hòa thượng im lặng nhìn ta.

Dường như hắn đã nhìn thấu điều gì đó, thần sắc nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng.

“Phật không cứu, tiểu tăng sẽ cứu.”