Chương 14 - Mông của tiểu tướng quân có trắng không?
Ngoại truyện
Ta tên là Đậu Hủ.
Mẹ nói, lớn lên ta sẽ bán đậu hủ.
Năm ba tuổi, ta tìm thấy một bức tranh dưới đáy rương của mẹ, bức tranh đẹp đến nỗi làm ta há hốc mồm.
Từ đó, ta yêu thích hội họa, đồng thời cũng đưa ra một quyết định đi ngược lại với di huấn của tổ tiên:
Ta, Đậu Hủ, lớn lên sẽ không bán đậu hủ nữa, ta muốn trở thành họa sĩ!
Cha không thích ta xem bức tranh đó, ông ấy nói mẹ nhìn thấy lại thở dài.
Nhưng có một lần, ta lén xem không cẩn thận làm văng một ít nước quả mọng lên bức tranh, cha lại vô cùng xót xa, cẩn thận lau đi lau lại.
Cha và mẹ thường xuyên ngủ nướng.
Mỗi lần ngủ nướng xong, mẹ lại kêu đau thắt lưng.
Cha vén áo mẹ lên, định xoa bóp lưng cho mẹ, nhưng vừa nhìn thấy vết bớt đỏ trên eo mẹ, ông lại ngây người, dỗ dành bế ta ra sau nhà, rồi quay lại đóng cửa, xoa bóp cho mẹ.
Tay cha chắc hẳn rất khỏe.
Ta ở bên ngoài, nghe thấy mẹ bị cha xoa bóp đến mức khóc òa lên.
Ông già đồ tể này, không thể nào ra tay nhẹ nhàng hơn được sao?
Ta nghi ngờ bệnh đau lưng của mẹ là do ông ấy xoa bóp mà ra.
À, sau nhà ta có một ngôi mộ.
Bên cạnh ngôi mộ có nuôi một bầy thỏ con của ta.
Trước ba tuổi, cơ thể ta yếu ớt, thường nhìn thấy những thứ mà người lớn gọi là “bẩn thỉu”.
Nhưng thứ “bẩn thỉu” ở mộ nhà ta lại trông rất sạch sẽ và đẹp mắt, không giống thứ “bẩn thỉu” chút nào.
Thúc ấy thường đi dạo quanh mộ, giúp ta trông nom bầy thỏ nhỏ.
Khi cha mẹ đưa ta ra ngoài, ta quay đầu lại liền thấy thúc ấy ngồi một mình ở đó, trông nhà hộ chúng ta.
Thúc chưa bao giờ đi lang thang vào nhà chúng ta, như thể đó là một vùng đất cấm mà thúc ấy không được đặt chân đến.
Chỉ khi mẹ một mình ra sau nhà hái rau, thúc mới lặng lẽ đứng bên cạnh mẹ, nhìn mẹ thật lâu.
Khi cha đóng cửa xoa bóp lưng cho mẹ, ta ngồi bên mộ, ngồi cạnh thứ “bẩn thỉu” đó, mỗi người ôm một con thỏ trong tay, cùng thở dài.
Ta thở dài vì thương mẹ, còn thúc ấy thở dài, cũng không biết là vì cái gì.
Sau ba tuổi, sức khỏe ta dần tốt lên, không còn nhìn thấy thứ “bẩn thỉu” đó nữa.
Nhưng mỗi khi ta học vẽ mà không có cảm hứng, ta lại đến ngồi trước ngôi mộ đó, thì cảm hứng lại tuôn trào như suối.
Ta nghĩ, người được chôn trong ngôi mộ đó, có lẽ là một họa thánh.
Mặc dù ta không còn nhìn thấy thúc ấy nữa, nhưng ta biết, thúc nhất định vẫn ở đó, vẫn trông nhà hộ chúng ta, trông nom bầy thỏ nhỏ của ta.
Có lẽ thúc ấy đang đợi trăm năm sau, dắt tay mẹ, đưa mẹ đi.
Nhưng cha ta chắc chắn sẽ không để yên.
Đến lúc đó, hai người họ, một con ma lang thang trăm năm, một tên đồ tể t à n n h ẫ n, nếu đ á n h nhau, chắc sẽ rất náo nhiệt.
Dù sao đi nữa, ta sẽ không thiên vị ai cả.
Bởi vì, ta yêu mỗi một người trong số họ.
Hết!