Chương 3 - Món Quà Từ Quá Khứ

Nhưng so với những người bị tiểu tam ép đến mức nhảy lầu, mình vẫn còn may.

Còn tiền, còn con.”

Tôi ngẩng đầu, cố tìm trong gương mặt trang điểm kỹ càng của mẹ một tia oán hận.

Năm mươi tuổi, bà vẫn rạng rỡ như xưa.

Bộ đồ Chanel ôm trọn vóc dáng được chăm chút kỹ càng.

Không ai nghĩ bà đã có cháu ngoại học mẫu giáo.

“mẹ… tại sao mẹ không ly hôn?”

Tôi khản giọng hỏi.

Mẹ lấy phấn trong túi ra, nhẹ nhàng dặm lại lớp trang điểm cho tôi:

“Con gái ngốc, mẹ có lý do gì để giao cuộc sống nhung lụa cho mấy con đàn bà ngoài luồng chứ?”

Bà dừng lại một chút.

Gương mặt tôi tiều tụy phản chiếu trong hộp phấn sáng như gương.

“Nếu thật sự ly hôn, dì ghẻ bước vào, với tính con khờ khạo thế này, chẳng phải sẽ bị người ta ăn hiếp đến chết sao?”

Tôi chợt nhớ đến bác gái.

Năm đó, bác trai ngoại tình, bác gái làm ầm cả khu phố.

Giờ mới bốn mươi lăm tuổi mà mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt lúc nào cũng hằn học và cay độc.

Sau khi ly hôn, bác trai dọn luôn đến sống với bồ nhí.

Hai người anh họ tôi lớn lên trong sự uất ức hàng ngày của mẹ, giờ đến điện thoại của ba mình cũng không buồn bắt.

“Tuần trước, bác con đến vay tiền ba con.”

Mẹ đóng nắp hộp phấn lại, giọng nhẹ tênh như đang bàn chuyện thời tiết.

“Bà vợ mới vừa sinh thêm đứa nữa, mà công ty thì sắp phá sản.”

“Nói thật, nếu bác gái con biết điều hơn một chút, bây giờ vẫn là một quý bà nhà giàu có.”

Cửa phòng bệnh bật mở, y tá đẩy xe điều trị vào.

Mẹ đứng dậy nhường đường.

Chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay khẽ chạm vào tủ đầu giường, vang lên một tiếng “keng” trong trẻo.

Đó là món quà ba tôi mua từ một buổi đấu giá năm ngoái, giá trị bảy con số.

Tối hôm đó, tôi nằm nhìn trần nhà rất lâu.

Đến khi trời sáng, tôi lau khô nước mắt, nói với mẹ:

“Con muốn xuất viện.”

Chiều hôm đó, tôi làm thủ tục xuất viện và dọn về nhà ba mẹ tĩnh dưỡng.

Mỗi ngày tan làm, Cao Nguyên đều dẫn Đoá Đoá đến thăm tôi.

Anh luôn nhớ mua món bánh phô mai việt quất mà tôi thích nhất.

Chúng tôi ngầm hiểu với nhau rằng sẽ không nhắc lại cuộc cãi vã hôm đó, như thể cuộc xung đột đầy đau đớn ấy chưa từng xảy ra.

Chương 4.

Khi mang thai được bảy tháng, ba tôi gặp tai nạn giao thông trên đường ra sân bay.

Tôi ôm bụng bầu chạy tới bệnh viện thì mẹ đã mặc đồ bệnh nhân, đang lau người cho ba.

Người từng tung hoành thương trường nay lại nằm bất động như một con búp bê cũ, đầy dây nhợ, trong phòng ICU.

“Gọi con hồ ly kia tới chăm đi.” Tôi cắn chặt môi, giọng cay nghiệt.

Mẹ không ngẩng đầu: “Con tưởng đang quay phim à?”

Bà thuần thục điều chỉnh tốc độ truyền dịch:

“Những lúc thế này, ai là người ở bên cạnh mới có tiếng nói khi chia tài sản về sau.”

Người thứ ba quả thực có đến một lần.

Cô ta mặc váy ngắn, giày cao gót không phù hợp hoàn cảnh, khóc lóc thảm thương ngay hành lang bệnh viện.

Trước mặt toàn bộ bác sĩ, y tá, mẹ tát cho cô ta một cái như trời giáng, rồi đuổi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Mỗi ngày tôi đều ôm bụng bầu nặng nề, đi đi về về giữa nhà và bệnh viện.

Đứa con trong bụng nghịch ngợm không ngừng, nhưng tôi không còn yếu đuối đòi Cao

Nguyên xoa chân đấm lưng như hồi mang thai Đoá Đoá.

Tình trạng ba lúc tốt lúc xấu, nhưng mẹ vẫn luôn chỉn chu bên giường bệnh.

Ngay cả sơn móng tay cũng không tróc miếng nào.

Phép màu xảy ra vào một buổi sáng sớm sau ba tuần.

Ba đột nhiên mở mắt, điều đầu tiên ông làm là yêu cầu gặp luật sư.

Khi luật sư Vương, mặc vest chỉnh tề, vội vã tới nơi, mẹ đang ngồi tao nhã gọt táo.

Vỏ táo dài mảnh, liền mạch, không đứt đoạn chút nào.

Hôm tôi sinh mổ, ba mẹ chồng xúc động đến rơi nước mắt ngoài phòng sinh.

Cao Nguyên muốn ở lại bệnh viện chăm tôi, nhưng tôi khéo léo từ chối.

“Công ty sắp ký hợp đồng lớn về nhà thông minh mà, phải không?”

Tôi nằm trên giường bệnh, giọng bình tĩnh.

“Ở đây có y tá và bảo mẫu rồi, anh cứ lo việc của anh đi.”

Anh cúi xuống hôn lên trán tôi.

Tôi ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên cổ áo anh — không phải loại tôi dùng.

Nhưng lúc đó tâm trí tôi chỉ tràn ngập hình ảnh đứa bé mới chào đời, đến cả chau mày cũng chẳng còn sức.

“Gia Trinh, cảm ơn em.”

Giọng Cao Nguyên nghẹn ngào.

Tôi nhìn sinh linh bé nhỏ trong lồng ấp, khẽ đáp:

“Đó là điều em nên làm.”

Anh ngẩn người một chút, có vẻ chưa quen với sự “ngoan ngoãn” đột ngột của tôi.

Rất nhanh sau đó, ánh mắt anh hiện lên vẻ hài lòng quen thuộc.

Phải rồi, người đàn ông nào mà không mong có một người vợ biết điều, ngoan hiền, không cãi vã?

Khi y tá đẩy tôi về phòng bệnh, tôi ngoái lại nhìn Cao Nguyên qua ô cửa kính.

Anh đang nghe điện thoại, miệng nở nụ cười xã giao lịch thiệp thường thấy trong công việc.

Ánh nắng hành lang hắt qua ô cửa kính lớn, đổ bóng lên anh, vẽ nên một hình ảnh ngày càng xa lạ với tôi.

Giờ đây, khi tôi đứng trong phòng thay đồ, sắp xếp lại hợp đồng mua mặt bằng, Cao Nguyên tựa vào khung cửa, có vẻ muốn nói lại thôi.

Khoảnh khắc đó khiến tôi chợt nhớ đến một câu mẹ từng nói:

“Kẻ săn mồi thông minh, thường xuất hiện với dáng vẻ của con mồi.”

“Gia Trinh… cái hoạt động phụ huynh lần trước…” Anh lưỡng lự mở lời.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)