Chương 5 - Món Quà Từ Đêm Tối

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh ta quay lại đối mặt với đám đông, lớn tiếng nói:

“Đúng! Lâm Diễm đang mang thai con của tôi!”

Cả hội trường rúng động.

Mặt Lâm Diễm lập tức bừng sáng, cô ta ưỡn ngực kiêu ngạo nhìn tôi như thể chiến thắng.

Nhưng…

Lời tiếp theo của Thẩm Chu khiến nụ cười đó chết cứng trên gương mặt cô ta.

“Nhưng đứa bé này… vốn là món quà tôi muốn dành tặng cho vợ chồng tôi!”

Anh ta quay sang nhìn tôi, mắt đỏ hoe đầy “chân thành”:

“Nhiên Nhiên, anh biết em luôn tự trách vì không thể có con…”

“Anh không nỡ nhìn em đau khổ. Còn Lâm Diễm… cô ta chẳng qua chỉ là công cụ thay thế, một cái lò đẻ thuê!”

“Đợi cô ta sinh con xong, anh sẽ đưa tiền đuổi đi thật xa.”

“Đứa bé này… là của hai ta.”

“Gia đình ba người chúng ta… sẽ sống hạnh phúc.”

Sắc mặt Lâm Diễm tái nhợt, lắp bắp không nói nên lời.

“Công cụ…? Thẩm Chu… anh xem tôi là cái gì?”

Cô ta run rẩy, tay chỉ vào anh ta, toàn thân run lẩy bẩy.

Còn tôi — không nhịn được, bật cười ha hả:

“HAHAHAHAHA!”

“Thẩm Chu, anh đang kể chuyện cười cuối năm à?”

“Dùng tiền của tôi để nuôi tiểu tam, để tiểu tam mang thai con hoang của ai đó, rồi quay lại nói rằng — đây là món quà tặng tôi?”

“Anh đúng là… hào phóng thật đấy.”

Từng chữ, từng câu tôi nói ra — như dao nhọn từng nhát đâm thẳng vào mặt mũi anh ta.

Tôi chọc thẳng vào lớp mặt nạ giả tạo của anh ta.

Sắc mặt Thẩm Chu đã khó coi đến cực điểm.

“Sở Nhiên! Cô đừng có mà không biết điều!”

“Cô tưởng làm ầm mọi chuyện lên thì sẽ có lợi cho cô sao?”

“Cô là một người đàn bà không thể sinh con, tôi vẫn chịu lấy cô, chịu sinh con để nó kế thừa gia sản, cô phải biết ơn tôi mới đúng!”

Tôi hít một hơi thật sâu.

Nhìn gương mặt lúc nào cũng tự cho mình là đúng của anh ta.

“Thẩm Chu, anh nói tôi làm giả báo cáo.”

“Vậy anh dám hay không — bây giờ theo tôi tới bệnh viện, kiểm tra lại lần nữa?”

Thẩm Chu lập tức gào lên:

“Có gì mà không dám? Cơ thể tôi hoàn toàn không có vấn đề gì! Nếu không thì Lâm Diễm sao lại mang thai con tôi?”

“Lúc ở bên tôi, cô ấy vẫn còn là con gái! Cô ấy thuần khiết, trong sáng, làm sao có chuyện lăng nhăng?”

Nhưng lúc này, sắc mặt Lâm Diễm đã bắt đầu thay đổi.

Tôi nhìn thấy trong mắt cô ta lóe lên một tia hoảng loạn.

Khoanh tay, tôi lạnh nhạt nói:

“Được thôi, vậy thì đi.”

“Chỉ sợ… có người không dám đi.”

Thẩm Chu bị tôi chọc giận đến mức đầu óc nóng bừng, lập tức giậm chân bước ra ngoài:

“Đi! Bây giờ đi luôn! Hôm nay tôi phải chứng minh cho cô thấy — ai mới là người có vấn đề!”

Nhưng anh ta vừa bước ra một bước, đã bị Lâm Diễm kéo chặt lấy cánh tay.

“Chồng à, đừng đi!”

“Đừng nghe cô ta! Cô ta đang cố gài bẫy, muốn chia rẽ chúng ta!”

Thẩm Chu mất kiên nhẫn định hất cô ta ra:

“Buông ra! Tôi mà không đi thì làm sao chứng minh đứa bé này là con tôi?”

Lâm Diễm gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống:

“Đứa bé trong bụng em chính là bằng chứng tốt nhất rồi mà!”

“Mọi người nhìn xem, đây là bằng chứng sống! Thẩm Chu hoàn toàn khỏe mạnh! Chính mụ đàn bà già kia mới đang nói xằng nói bậy!”

Thấy Thẩm Chu hơi chần chừ, Lâm Diễm cắn răng, dứt khoát quay sang chĩa mũi nhọn vào tôi:

“Sở Nhiên, cô đừng có đắc ý! Cho dù Thẩm Chu từng kết hôn với cô thì sao?”

“Anh ấy bây giờ yêu tôi! Sắp sửa sẽ ly hôn với cô!”

Cô ta bước đến, đánh giá tôi từ đầu đến chân bằng ánh mắt khinh thường:

“Cô không soi gương xem mình bao nhiêu tuổi rồi à? Đến một đứa con cũng không sinh nổi!”

“Còn muốn dùng cái giấy đăng ký kết hôn nát đó để giữ trái tim đàn ông? Cô giữ nổi à? Cô đáng bị đá!”

Mấy lời này khiến một số khách mời ban đầu còn đang do dự lại bắt đầu bàn tán xôn xao:

— “Nghe cũng có lý, đàn ông mà, ai chẳng muốn có đứa con nối dõi.”

— “Đúng vậy, bác sĩ Sở có giỏi cỡ nào, không sinh được con thì cũng vô ích.”

— “Xem ra Thẩm tổng không phải là tuyệt tình, mà là bị ép buộc thôi.”

Nghe những lời này, Lâm Diễm như được tiếp thêm dũng khí, đứng thẳng lưng lên vài phần.

Còn tôi thì chỉ cười.

“Ly hôn?”

Tôi nhìn sang Thẩm Chu, hỏi từng chữ:

“Thẩm Chu, một con chó dựa vào nhà họ Sở chúng tôi để sống đến hôm nay, mà cũng dám mở miệng nói chuyện ly hôn với tôi à?”

“Anh có gan đó không?”

Cả hội trường im phăng phắc.

Đám đồng nghiệp bệnh viện rì rầm bàn tán:

— “Họ Sở? Là họ Sở nào?”

— “Tôi nhớ ra rồi! Tập đoàn dược lớn nhất thành phố mình, hình như chính là họ Sở!”

— “Trời ơi! Bệnh viện chúng ta chẳng phải là một trong những sản nghiệp dưới trướng Tập đoàn Sở thị sao? Lúc mới vào có người đã kể!”

— “Vậy tức là… Thẩm tổng không phải là người tay trắng lập nghiệp, mà là… chồng ở rể?”

— “Thế chẳng phải là… tiền anh ta tiêu, từng đồng từng cắc, đều là tiền nhà bác sĩ Sở?”

— “Dùng tiền vợ để nuôi tiểu tam, còn làm cho tiểu tam có bầu, tổ chức một đám cưới rình rang thế này? Ghê gớm thật!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Sắc mặt Thẩm Chu trắng bệch.

Lâm Diễm lẩm bẩm như mất hồn:

“Không… không thể nào… chồng ơi, họ nói linh tinh đúng không?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)