Chương 3 - Món Quà Tình Yêu Trong Chiến Trận
Hắn đã quen sống nơi quân doanh, Chỉ biết quân lệnh như sơn, mà quên rằng chốn triều đình sóng ngầm ngút trời.
Kẻ thật sự chưa trưởng thành, Xưa nay luôn là hắn.
Ta chỉnh lại tay áo, thản nhiên nói: “Thứ có thể bị cướp đi… vốn chẳng đáng giá.”
Ôn Ngọc giận đến nỗi trâm vàng trên tóc cũng run lên bần bật.
“Nếu là đồ của ta, thà hủy đi còn hơn để kẻ khác đoạt mất!” “Thật không ngờ năm xưa ngươi từng là Thống soái tam quân, Giờ lại mềm yếu đến thế!”
Thấy nàng giậm chân tức tối, ta không nhịn được mà khẽ bật cười.
Nhiều năm trôi qua nha đầu này vẫn là tính khí bốc đồng như xưa.
“Cười gì mà cười? Mau nghĩ cách kéo tên cẩu nam nhân kia về đây cho ta!”
Ta nhướng mày: “Đã là cẩu nam nhân, kéo về làm chi nữa?”
“Kéo về rồi từ từ hành hạ!” – mắt nàng ánh lên sát khí.
“Bảy mươi hai hình phạt của Hình bộ, Vừa hay có thể cho hắn nếm qua từng thứ một!”
Quả nhiên là Nữ Diêm La vang danh Tây Kinh. Ra tay không hề nương tình.
Thấy ta mãi không động lòng, ánh mắt nàng xoay chuyển tinh ranh:
“Vậy thì… cùng ta đi dạo phố, chắc không từ chối được chứ?”
Nàng bĩu môi, nhón lấy tay áo ta, chê bai: “Đường đường là Đan Phong Hầu mà ăn mặc tuềnh toàng thế này, Bảo sao bị người ta khinh thường.”
“Đi thôi, hôm nay ta làm chủ, nhất định sẽ thay ngươi lột xác!”
05
Từ khi thoái giáp, ta rất ít khi ở lại Tây Kinh lâu ngày.
Xã tắc đã yên, Tây Kinh mỗi lần quay lại đều đổi khác hẳn xưa.
Ôn Ngọc lại quen thuộc từng ngóc ngách, Kéo tay ta thẳng tới hiệu buôn sầm uất nhất trên phố Chu Tước.
Nàng đếm ngón tay tính toán, mắt sáng rỡ như sao: “Trước tiên đến Trân Y phường may vài bộ xiêm y tân thời, Sau đó sang Linh Lung Các chọn ít trang sức, Cuối cùng ghé Kim Kiều tửu lâu nếm thử món vịt bát bảo mới ra.”
Ta từ nhỏ đã tập võ, vốn ít khi mặc y phục nữ nhi. Đối với những thứ như váy áo, trâm vòng chẳng mấy để tâm.
Liền để mặc nàng bài binh bố trận.
Khi nhìn bộ y phục nữ nhân sắc sảo rực rỡ trong tay, Trong lòng ta bỗng trống rỗng.
Mấy năm nay đã quen với nam trang thẳng thớm, Lâu đến độ quên mất cảm giác vạt váy tung bay là như thế nào.
“Ngẩn ra làm gì, mau thay vào!”
Ôn Ngọc chẳng để ta phản kháng, lập tức đẩy ta vào phòng thay y.
Ta nhìn bản thân trong gương đồng, Chỉ cảm thấy cực kỳ không thuận mắt.
Năm dài tháng rộng rong ruổi gió sương, Da dẻ đâu còn trắng trẻo, ngũ quan cũng chẳng phải diễm lệ khuynh thành.
Chỉ có dáng vóc còn vững vàng, không phụ dòng dõi tướng môn nhà họ Ứng.
Ta vừa định thay lại y phục cũ, Thì đã bị Ôn Ngọc mạnh tay đè xuống ghế.
“Gấp gì chứ!”
Nàng gọi hai cô trang điểm lại gần.
“Đi, dặm cho Hầu gia một kiểu ‘trang dung phu quân chết yểu’.”
Cái tên nghe đã thấy kỳ quái.
Ta còn tưởng sẽ là kiểu trang điểm thanh đạm, nhã nhặn.
Nào ngờ, dưới mười ngón tay khéo léo của hai nàng trang điểm,Lông mày dài vút, son môi đỏ thẫm,Đường kẻ mảnh nơi đuôi mắt kéo dài như kiếm rút khỏi vỏ,Phong thần tuyệt sắc đến kinh người.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta liền hiểu được ý tứ của “trang dung phu quân chết yểu”.
Không phải là dáng vẻ oán phụ u sầu nơi khuê phòng,Mà là phượng hoàng tái sinh từ tro tàn, càng sống càng rực rỡ.
“Tuyệt diệu!” – Ôn Ngọc vỗ tay tán thưởng.
Nàng phất tay ra hiệu cho chưởng quầy gói tất cả xiêm y vừa chọn.
Vừa bước chân vào Linh Lung Các, nàng đã như người trong nhà.
“Chưởng quầy, lấy cho ta cây bộ dao cài kim tước ngậm châu, Trâm hoa sen phỉ thúy, và cả bộ hoa văn hoa cuốn nữa.”
Phải công nhận rằng,Người nhờ y phục, ngựa nhờ yên cương.
Khi cài trâm cài trán, đội mũ đội khăn, liền có thêm vài phần quý khí.
Ôn Ngọc khoác tay ta, giọng đầy đắc ý:“Đây mới là phong thái tướng môn chân chính.”
“Còn gì mà Vân gì Vũ gì đó, đến mang giày cho ngươi cũng không xứng.”
Ta xoay người định nhắc nàng nói khẽ thôi,Ai ngờ lại trực tiếp đối diện ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Ngọc Lương.
“A Chiếu…”
Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, trong mắt lướt qua tia chấn động khó giấu.
Bên cạnh hắn là Vân Ninh,Không còn khoác bộ giáp bạc rộng thùng hôm khải hoàn,Mà vận một thân nữ trang cầu kỳ, xinh xắn lại thoáng vẻ yếu đuối khiến người thương xót.
Ánh mắt Vân Ninh đảo quanh giữa ta và Tiêu Ngọc Lương,Rồi đột nhiên sáng lên:“A, thì ra là chị dâu.”
“Tướng quân hôm nay cố ý đưa ta đến đây mở mang tầm mắt, Tiện thể muốn chọn vài món trâm ngọc để bồi tội với chị dâu.”
Ta hiểu rõ sự thay đổi nơi Tiêu Ngọc Lương, là bởi hắn không giữ được lòng mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa, ta sẽ tha cho người nữ nhân này.
Ta vừa muốn mở lời dạy dỗ,Thì Ôn Ngọc đã khẽ cười lạnh:
“Bồi tội?”
“Ngươi là thứ gì, cũng dám đến trước mặt Đan Phong Hầu mà bồi tội ư?”
“Phu thê ân ái, trời định lương duyên, Đến lượt một con mèo con chó như ngươi chen chân vào sao?”
Vân Ninh lập tức rơm rớm nước mắt, nép người sau lưng Tiêu Ngọc Lương.
“Ôn tiểu thư hiểu lầm rồi, Ta chỉ thấy gần đây tướng quân tâm tư u uẩn, Muốn giúp người giải sầu chút thôi.”
Lệ nàng rơi lã chã, vô tình để lộ cổ tay đeo chiếc băng tằm hộ thể.
“Nếu A Ninh khiến tẩu tẩu phật lòng, ta đi là được.”
“Chỉ mong tẩu tẩu đừng trách nhầm tướng quân.”
Lúc thân thể Vân Ninh sắp áp sát vào Tiêu Ngọc Lương, Hắn mới như bừng tỉnh.
“A Chiếu, chớ có hồ đồ.”
Ôn Ngọc trừng mắt một cái,“Đại ca ngươi mù à? Hồ đồ là ta, ngươi quát A Chiếu làm gì?”
“Này cả ngươi nữa,” – Ôn Ngọc hất cằm về phía Vân Ninh,
“Không phải ta bảo cút đi rồi sao? Sao còn chưa lăn?”
“Hay muốn bản cô nương đích thân tiễn ra cửa?”
Ta giơ tay cản Ôn Ngọc.
“Tiêu Ngọc Lương, còn chiếc băng tằm hộ thểcủa ngươi đâu?”
Nghe đến tên ấy, sắc mặt Tiêu Ngọc Lương biến đổi tức khắc.
“A Chiếu, để ta giải thích.”
“Hồ kỵ hung hãn, Vân Ninh lại võ nghệ kém cỏi, Ta chỉ cho nàng tạm mang để phòng thân.”
Ta đã từng tặng Tiêu Ngọc Lương ba món chí bảo.
Một là đoản đao rèn bằng hàn thiết, Sắc bén vô song, lúc cận chiến có thể xuyên giáp đoạt mệnh.
Hai là vòng tay dệt từ tơ băng thiên tằm, Trong lõi có gài móc và tẩm độc tê, dai dẳng không đứt, giúp thoát thân trong tuyệt cảnh.
Món đầu tiên, ta dùng nửa gia sản đổi lấy.
Món thứ hai, là cái giá ta trả khi cam tâm làm thuốc nhân cho Quỷ Y.
Thế mà nay, tất cả lại được Tiêu Ngọc Lương nhẹ tay treo lên người Vân Ninh như đồ trang sức.
06
Vân Ninh tay chân luống cuống tháo vòng băng tằm hộ thể khỏi cổ tay.
“Tất cả đều là lỗi của ta, A Ninh trí nhớ kém nên quên chưa trả lại.”
“Tẩu tẩu đừng trách tướng quân, tướng quân thật lòng yêu thương tẩu lắm mà…”
“Câm miệng.”
Ta lạnh giọng ngắt lời, ánh đao lóe sáng từ trong tay áo.
Lưỡi đao liễu bay sát mép nàng ta, Thuận thế cắt phăng một lọn tóc mai.
“Còn dám gọi một tiếng ‘chị dâu’ nữa…”
“Lần sau ta sẽ cắt chính là cái lưỡi của ngươi.”
Vân Ninh đau đớn, loạng choạng ngã vào lòng Tiêu Ngọc Lương.
“Tướng quân, cứu thiếp!”