Từ ngày ba nhận nuôi Cố Vũ Nhu, tôi đã bắt đầu đầu độc cho cả nhà.
Ba lén chuyển cho cô ta thêm một phần cổ phần, tôi liền tăng thêm một liều thuốc trong trà của ông.
Anh trai chia cho cô ta thêm 10% cổ tức, tôi lại cho thêm một vị đặc biệt vào cà phê của anh.
Ngay cả khi vị hôn phu Chu Tự Bạch bắt đầu nhìn Cố Vũ Nhu bằng ánh mắt ngày càng mập mờ, tôi cũng chu đáo sắp xếp một “tai nạn”, khiến anh ta ngoan ngoãn mù tạm thời ba tháng.
Sự yên bình giả tạo này, vốn dĩ tôi không ngại duy trì.
Cho đến tiệc sinh nhật của Cố Vũ Nhu hôm đó, ba và anh trai lại ngầm cho phép cô ta đeo dây chuyền của mẹ tôi, nghênh ngang xuất hiện giữa đám đông.
Còn vị hôn phu vừa xuất viện của tôi, lại trong cơn say mà công khai thổ lộ:
“Vũ Nhu, người anh thật sự yêu… là em!”
Giữa bầu không khí chết lặng, một luồng hưng phấn rùng mình dâng lên sống lưng tôi: cuối cùng, không cần phải diễn nữa rồi.
Ly rượu trong tay tôi nổ tung bên thái dương Chu Tự Bạch.
Tôi đá văng những mảnh vỡ vấy máu, giật phắt sợi dây chuyền trên cổ Cố Vũ Nhu, cong môi cười:
“Sợ rồi à?”
“Đừng sợ, mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Bình luận