Chương 8 - Món Quà Sinh Nhật Bất Ngờ
8
Tôi nhìn họ bị mời vào thang máy, tay mẹ vẫn bám chặt khung cửa: “Thế… tiền giải tỏa…”
“Đinh.” Cửa thang máy khép lại, tôi khẽ nói: “Tiền của tôi, liên quan gì tới mấy người?”
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ba người họ lầm lũi rời khỏi khu chung cư.
Mẹ vừa đi vừa lau nước mắt, em gái bực tức đá văng một hòn đá, ba thì lưng còng đi sau cùng.
Điện thoại rung, là thông báo tiền bồi thường giải tỏa đã vào tài khoản.
Thì ra ông trời đôi khi cũng mở mắt.
Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi hầu như không liên lạc.
Khi không còn chấp niệm với tình yêu của bố mẹ, tôi lại sống tốt hơn trước.
Nhưng không ngờ, một đêm khuya, mẹ gọi cho tôi, giọng khàn đặc.
“Tiêu Tiêu.” Bà ho khẽ hai tiếng, “Năm nay kiểm tra sức khỏe… khi nào con đưa mẹ đi?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, bà đã tiếp tục lải nhải:
“Trước đây con đều sắp xếp từ sớm, toàn đưa mẹ đến mấy chỗ cao cấp, các bạn mẹ đều rất ghen tỵ.”
Tôi đứng bên cửa sổ hành lang công ty, nhìn dòng xe cộ dưới phố: “Mẹ tìm em đi.”
Điện thoại im lặng một lúc, hơi thở bà gấp gáp hơn: Lâm Lâm nó…”
“Nó làm sao?” Tôi cố ý hỏi.
Giọng mẹ bỗng nghẹn lại: “Nó theo thằng đó đi rồi… còn lấy hết tiền của mẹ…”
Tôi cắt lời bà: “Mẹ, con đang họp.”
Cúp máy xong, tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thật lâu.
Tuần trước, dì nói với tôi, em gái theo bạn trai ở tỉnh khác bỏ đi, trước khi đi còn lừa lấy tám vạn tệ cuối cùng trong sổ tiết kiệm của mẹ.
Giờ mẹ ở một mình trong nhà cũ, ba năm ngoái bị đột quỵ nên vào viện dưỡng lão.
Lẽ ra tôi phải thấy hả hê, nhưng ngực lại nặng trĩu.
Bà lại coi tôi là vật thay thế, nhưng tôi sẽ không ngu ngốc thêm lần nào nữa.
Một tháng sau, một hôm lễ tân gọi báo có người tìm tôi.
Xuống lầu, từ xa tôi đã thấy mẹ ngồi trên ghế sofa ở sảnh.
Bà co vai, trông như một chiếc áo cũ nhàu nát. Chỉ nửa năm không gặp, tóc bà bạc thêm nhiều, cả người gầy sọp hẳn.
“Sao mẹ lại đến đây?” Tôi hỏi.
Bà lúng túng đứng lên, tay cầm một túi nilon nhàu nhĩ: “Mẹ mang ít bánh bao mẹ tự gói cho con…”
Nhìn miếng dán thuốc trên tay bà, tôi bỗng nhớ khi nhỏ bị sốt, bà cũng từng đứng bên giường tôi như vậy, tay bưng bát bánh bao nóng hổi.
Chỉ là lúc ấy, em gái vẫn chưa ra đời.
“Không cần đâu,” tôi lùi lại một bước, “Công ty có căng-tin.”
Mắt bà lập tức đỏ hoe: “Con… thật sự không thể tha thứ cho mẹ sao?”
Cửa kính sảnh phản chiếu bóng hai chúng tôi.
Bà khom lưng, tôi mặc vest thẳng thớm.
Tôi bỗng nhớ ngày nhập học đại học, bà cũng đứng trước cổng trường với đôi mắt đỏ hoe — chỉ khác là khi đó, bà khóc vì em gái không đỗ trường tốt.
“Mẹ,” tôi nhìn thẳng vào mắt bà, “mẹ còn nhớ hồi con bị sốt 39 độ không?”
Bà sững lại.
“Mẹ nói, cảm lạnh không chết được, đừng làm lỡ buổi đi chơi của em.” Tôi cười nhạt, “Nên bây giờ, mẹ cũng không chết đâu.”
Nước mắt bà lập tức trào ra: “Con… nhất định phải tính toán những chuyện này sao?”
“Không phải tính toán,” tôi nhấn nút thang máy, “là buông bỏ.”
Cửa thang mở, tôi nhìn bà lần cuối: “Sau này đừng đến nữa, tuần sau con chuyển công tác vào chi nhánh Thâm Quyến.”
…
Căn hộ mới của tôi hướng ra biển.
Thỉnh thoảng, điện thoại vẫn sáng lên với tin nhắn của mẹ:
“Thâm Quyến ẩm thấp, nhớ uống trà tiêu ẩm.”
“Hồi nhỏ con thích ăn bánh bao rau tề lắm, mẹ gói gửi cho con nhé?”
“Mẹ mơ thấy con bị sốt, giờ đỡ chưa? Tiêu Tiêu, con đừng giận mẹ nữa được không?”
Tôi không trả lời tin nào.
Tối qua dọn tủ, tôi tìm thấy chiếc hộp phủ bụi.
Là thanh vàng 100 gram tôi từng định tặng mẹ, dưới ánh đèn lấp lánh như những giọt nước mắt tôi đã khóc suốt bao năm.
Ngoài cửa sổ, sóng biển khẽ vỗ vào bờ.
Cuối cùng tôi cũng sống những ngày không còn phải chờ ai yêu mình nữa.
(hoàn)