Chương 4 - Món Quà Sinh Nhật Bất Ngờ
4
Mỗi lần bước chân vào cửa, tôi đều thấy tức ngực, như có ai đó đang dùng con dao cùn mài từng chút lên xương mình.
Cho đến Tết năm ngoái, bị dì thuyết phục mãi, tôi mới chịu về thăm nhà.
Khi đẩy cửa vào, tôi sững lại.
Tóc mẹ bạc đi nhiều quá, như phủ một lớp tuyết.
Vừa thấy tôi, mắt bà đỏ hoe, bàn tay gầy guộc nắm chặt tay áo tôi, như sợ tôi bỏ đi.
Trên bàn cơm, bà liên tục gắp thức ăn vào bát tôi, toàn là món tôi thích — thì ra bà vẫn nhớ.
Tối hôm đó, ba lén kéo tôi ra ban công: “Mẹ con… mấy năm nay thường nửa đêm dậy lục ảnh hồi nhỏ của con.” Ông thở dài, “Bà ấy biết mình sai rồi.”
Dưới ánh trăng, tôi thấy khóe mắt ông ánh lên một giọt nước.
Khoảnh khắc ấy, tôi mềm lòng.
Em gái đi học đại học xa, tôi cũng ít về nhà, hai người ở cùng nhau chắc hẳn sẽ rất cô đơn.
Tôi bắt đầu về ăn cơm mỗi tuần, mua cho mẹ những loại thực phẩm chức năng đắt nhất, đưa ba đi khám sức khỏe toàn diện.
Mẹ thường vuốt má tôi, nói: “Vẫn là con gái lớn hiểu chuyện nhất.”
Tôi tưởng rằng chúng tôi cuối cùng cũng có thể sống như những mẹ con bình thường, và tôi cũng thực sự tham luyến thứ tình cảm muộn màng này.
Cho đến ngày em gái kéo vali trở về…
Cửa vừa mở, nụ cười trên mặt mẹ lập tức bừng sáng, ánh mắt rạng rỡ ấy hệt như hồi nhỏ mỗi khi em gái tan học về nhà.
Bà gần như lao tới đón lấy vali của em, miệng liên tục nói: “Gầy rồi, gầy rồi, ở trường chắc không ăn uống tử tế.”
Tôi đứng ở cửa, trên tay vẫn xách hộp bánh a giao mua cho mẹ.
Vài ngày sau khi tôi về lại nhà, tôi phát hiện phòng ngủ cũ của mình đã thay đổi hoàn toàn.
Bàn học và giường biến mất, thay vào đó là gương soi toàn thân và ba chiếc tủ quần áo khổng lồ.
Ảnh tốt nghiệp của tôi bị nhét vào một thùng giấy trong góc, phủ đầy bụi.
“Thế nào?” Mẹ khoe khoang kéo cánh tủ, “Mẹ đặc biệt nhờ người thiết kế đấy, quần áo của em con nhiều, treo thế này sẽ không bị nhăn.”
Cổ họng tôi nghẹn lại: “Thế con về ngủ ở đâu?”
Nụ cười mẹ thoáng khựng lại, rồi bà phẩy tay: “Con bận làm việc, một năm ở được mấy ngày đâu, ngủ tạm ghế sofa đi.”
Bà ngừng một chút, lại thêm câu quen thuộc: “Nhường em con đi, nó hiếm khi về nhà, bốn năm học xa cũng vất vả lắm.”
Trên bàn ăn, đĩa thịt bò hầm tôi mua vừa bày ra, mẹ đã nguyên đĩa đẩy sang trước mặt em gái: Lâm Lâm thích ăn món này nhất.”
Em gắp một miếng, cau mày: “Mặn quá.”
“Thế à?” Mẹ lập tức lo lắng nếm thử, “Đúng là hơi mặn thật, không biết chị con mua phải loại rẻ tiền ở đâu… Hay để mẹ nấu món khác cho con nhé?”
“Thôi khỏi.” Em bĩu môi, gắp sang đĩa rau trước mặt tôi, “Ăn tạm vậy.”
Tôi cúi đầu ăn cơm, tự an ủi mình: em vừa về, mẹ chỉ là quá vui thôi.
Dù sao thì năm vừa rồi, mẹ cũng thay đổi khá nhiều.
Bà sẽ nhắn tin khi tôi làm thêm: “Nhớ ăn cơm, đừng thức khuya.”
Bà sẽ nhắc khi giao mùa: “Trời lạnh rồi, lấy áo dạ màu lạc đà ra mặc.”
Bà thậm chí vào sinh nhật tôi, hiếm hoi nấu một bát mì trường thọ.
Nhưng giờ, nhìn mẹ hận không thể gắp hết món ăn vào bát em gái, tôi mới nhận ra một sự thật buồn cười:
Tất cả sự quan tâm ấy đều có giá.
Bảo tôi đừng thức khuya là để hôm sau đi khám bệnh cùng bà.