Chương 10 - Món Quà Đặc Biệt Của Ông Nội

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Người đầu tiên xuống nước là mẹ chồng.

Bà gọi điện cho tôi, vừa bắt máy đã nghe tiếng bà nghẹn ngào trong nước mắt.

“Vãn Vãn à… mẹ biết mẹ sai rồi…”

“Mẹ nhớ Đậu Đậu lắm, các con về đi, nhà bây giờ vắng lặng quá, tim mẹ như thắt lại…”

Bà khóc rất thương tâm, nhưng trong lòng tôi lại rất bình tĩnh.

Tôi nói rõ ràng:

“Mẹ, bọn con có thể về. Nhưng phải có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Con cần bố, chính miệng nói lời xin lỗi con.”

Điện thoại im lặng.

Tôi biết, với người như Vương Kiến Quốc — coi sĩ diện hơn cả mạng sống — thì cúi đầu xin lỗi còn khó hơn lên trời.

Nhưng tôi nhất định phải giữ nguyên tắc.

Chuyện này, nhất định phải có một cái kết rõ ràng, nghiêm túc.

Hai ngày sau.

Vương Kiến Quốc đích thân gọi điện cho Vương Vũ. Giọng ông ấy nghe già nua và mệt mỏi.

Ông không nói nhiều, chỉ bảo Vương Vũ đưa vợ và con về ăn cơm.

Cuối tuần, chúng tôi về nhà.

Lại ngồi xuống chiếc bàn ăn quen thuộc, bầu không khí gượng gạo đến mức có thể cắt được bằng dao.

Mẹ chồng làm cả bàn đầy món ăn, liên tục gắp cho tôi và Vương Vũ, trên mặt là nụ cười lấy lòng lộ liễu.

Vương Kiến Quốc thì im lặng từ đầu đến cuối, chỉ liên tục rót rượu uống một mình, mặt đỏ gay lên vì men và kìm nén.

Gần cuối bữa, ông cuối cùng cũng đặt ly rượu xuống.

Ông nâng chén lên, đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi.

Miệng ông mấp máy mấy lần, lời xin lỗi như thể nặng đến ngàn cân.

Cuối cùng, như thể gom hết dũng khí cả đời, ông thấp giọng nói:

“Lâm Vãn… chuyện hôm đó, trong tiệc đầy tháng… là bố sai.”

“Bố… xin lỗi con.”

Nói xong, ông ngửa đầu, uống cạn ly rượu trắng.

Dù lời xin lỗi ấy cứng nhắc, miễn cưỡng, đầy lưỡng lự…

Nhưng với một người cố chấp như ông, đây đã là lần đầu tiên trong đời ông thật sự cúi đầu nhận sai.

Vương Vũ lo lắng nhìn tôi.

Tôi không làm căng thêm.

Tôi nâng chén trà trước mặt lên, cũng đứng dậy.

“Bố à, chuyện cũ bỏ qua hết rồi.”

Một chén trà — xóa sạch ân oán.

Tôi thắng rồi, nên không cần phải đạp người ta xuống thêm nữa.

Thứ tôi muốn, từ đầu đến cuối, chưa từng là sự khuất phục.

Mà là sự tôn trọng — bình đẳng.

Sau bữa cơm, Vương Kiến Quốc lấy từ phòng ra một phong bao dày, nhét vào tã của Đậu Đậu.

Ông nhìn cháu trai, ánh mắt đầy yêu thương như tìm lại được báu vật đã đánh mất.

“Đây là… quà đầy tháng ông bù cho cháu đích tôn.”

“Trước kia… là ông nội hồ đồ.”

Tôi mở phong bao ngay trước mặt họ.

Bên trong không phải tiền mặt, mà là một sổ tiết kiệm mười nghìn tệ, đứng tên Đậu Đậu.

Tôi bình thản nhận lấy.

Rồi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của Vương Vũ.

Chúng tôi nhìn nhau, bật cười.

Khoảnh khắc ấy, tôi biết rõ ràng trong lòng:

Trận chiến vì lòng tự tôn của gia đình nhỏ này, tôi — đã thắng.

Từ nay trở đi, trong ngôi nhà này, sự tôn trọng sẽ không còn là một chiều nhẫn nhịn.

Mà là sự cho đi — từ cả hai phía.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, rọi lên gương mặt tròn trịa của Đậu Đậu.

Tất cả mọi thứ, bỗng chốc trở nên thật ấm áp và tươi sáng.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)