Chương 6 - Món Quà Của Số Mệnh

Chạy ra khỏi khu nhà, tôi giơ tay tự vả mình một cái rõ mạnh.

Sau đó bật camera, ghi lại một đoạn video, ngồi trên taxi, nhập đoạn quay vào mục nháp.

Điện thoại hiện lên một tin nhắn lạ.

Là Lâm Tri Niệm.

【Tôi không sống yên thì chị cũng đừng mong sống tốt!】

16

Cách mà Lâm Tri Niệm khiến tôi “khó sống” là lôi ba mẹ lên mạng, công khai lên án tôi.

Cô ta khóc lóc sướt mướt, tha thiết gọi “chị ơi quay về”, nói sẽ tha thứ cho chuyện tôi cố tình hãm hại khiến cô ta lỡ kỳ thi đại học.

Ba mẹ tôi cũng phối hợp rất ăn ý, diễn ra dáng một gia đình “bất hạnh vì có đứa con gái hư hỏng”.

Lâm Tri Niệm còn mua hotsearch.

Chẳng mấy chốc, những từ khóa liên quan đến tôi leo thẳng lên top 1:

#Bạn học Thanh Di

#Lâm Thanh Di – cô chị tâm cơ

#Em gái của Lâm Thanh Di thật thảm

Sự việc bùng nổ, rất nhiều người bắt đầu kéo đến hỏi tôi rốt cuộc chuyện là sao.

Trong group “mẹ trên mạng” – fan trung thành của tôi – thì náo loạn cả lên.

【Thanh Di không thể nào là loại người như vậy.】

【Đúng thế, con bé có tài đến thế sao?】

Sự tin tưởng mà mọi người dành cho tôi khiến tôi vô cùng cảm động – thậm chí còn có chút áy náy, vì trong tất cả những gì Lâm Tri Niệm nói, câu “chị hại tôi lỡ thi đại học” là điều duy nhất đúng sự thật.

Lợi dụng làn sóng này, tôi đăng đoạn video mình đã chuẩn bị từ trước lên tài khoản.

【Từ trước đến nay, tôi chưa từng nói về gia đình mình.

Không phải để giữ riêng tư, mà là vì

Tôi thực sự không có một mái nhà may mắn.】

Video gồm ảnh tôi chụp, cả những đoạn ghi âm

Mẹ tôi mắng chửi tôi, sỉ nhục tôi bằng những từ ngữ dơ bẩn;

Cảnh ba mẹ thiên vị Lâm Tri Niệm;

Và cái tát in hằn trên má tôi hôm tôi rời khỏi nhà.

Tôi cố tình chọc giận họ.

Từ ngày sống lại, tôi đã lên kế hoạch cho khoảnh khắc này.

Muốn rời khỏi cha mẹ từ vị trí đạo đức cao hơn, con cái phải trả cái giá rất lớn.

Nhưng tôi đã thành công.

Video nhanh chóng trở thành tâm điểm.

Chủ đề “thiên vị” vốn dĩ là nỗi đau phổ biến trong các gia đình nhiều con.

Người ta bắt đầu chia sẻ trải nghiệm của chính mình, đồng cảm, tự chữa lành.

Tự chữa lành khỏi tổn thương do gia đình gây ra, là bài học bắt buộc của mọi đứa trẻ bất hạnh.

May mắn thay, tôi đã không còn là đứa trẻ ngây ngô mong chờ tình yêu từ cha mẹ nữa.

Có chứng cứ bằng hình ảnh và âm thanh, lời buộc tội của ba mẹ tôi không còn ai tin.

Lâm Tri Niệm cũng bị cư dân mạng mắng thê thảm.

Hệ thống nhan sắc báo cho tôi: Lâm Tri Niệm đã bị tước mất hệ thống học bá.

“Ký chủ, sau khi giải quyết xong bên kia, cô định hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì đây?”

Có vẻ hệ thống hơi hoang mang – tôi chẳng còn liên lạc gì với Hứa Lãng, cũng chẳng có dấu hiệu tiếp tục công lược tình cảm với ai.

“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng sẽ giống Lâm Tri Niệm, mất hết tất cả.”

Tôi cúi mắt mỉm cười:

“Tôi đương nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Tài khoản 【Bạn học Thanh Di】 chính là thử nghiệm đầu tiên – và nó đã chứng minh giả thuyết của tôi:

“Trên đời này, có rất nhiều cách để nhận được tình yêu chân thành.

Người đem lại tình yêu cho tôi—không nhất thiết phải là đàn ông.”

17

Sau khi được Hứa Hoan hứa chia một phần cổ phần, tôi dùng tiền đó đầu tư vào vài dự án mà kiếp trước tôi biết chắc chắn sẽ sinh lời.

Hứa Hoan cũng bắt đầu dần gạt bỏ quyền lực của cha mình, thu hẹp quyền kiểm soát, đẩy hết những việc mờ ám về cho ông ta.

“Ba tôi vào tù cũng chẳng chết.

Mấy chuyện mờ ám đó đều do ổng làm, tôi xem luật rồi – không đến mức tử hình.

Để tôi nghiên cứu thêm, rồi đích thân tiễn ông ấy vào tù.”

Tốt lắm – hiếu nữ kiểu mới.

Bảo sao hai đời tôi và cô ấy lại phối hợp ăn ý đến thế.

Thành quả nghiên cứu của giáo sư Tây Lâm vừa công bố, đã lập tức được Hứa Hoan chuyển hóa thành thành quả thương mại.

Phó Niệm Dư – kẻ từng vì quyền lợi mà mưu mô theo đuổi tôi – đời này lại bắt đầu dốc lòng theo đuổi Hứa Hoan.

Đấy, đàn ông chính là vậy, tình cảm của họ luôn giả tạo đến buồn cười.

Nếu Lâm Tri Niệm bớt kỳ vọng vào đàn ông, có lẽ cô ta đã không hai đời đều mất sạch hệ thống.

Giờ đây, cô ta chẳng có thói quen học hành, mất hệ thống rồi thì chẳng khác gì rỗng tuếch.

Học lại hai năm mà chẳng vào được đâu ra đâu, cuối cùng chỉ miễn cưỡng vào một trường đại học địa phương, danh tiếng tệ hại, đến giờ vẫn chưa xin nổi việc, suốt ngày ăn bám.

Tôi từng quay về, lặng lẽ đứng nhìn từ xa.

Ở cổng khu dân cư, mẹ tôi và Lâm Tri Niệm đang cãi nhau.

Mẹ nói cô ta lười biếng ăn hại, thậm chí còn rơi nước mắt than thở đáng lẽ nên giữ tôi lại.

Lâm Tri Niệm thì đáp lại đầy chua cay:

“Đáng đời!

Đây là cái giá các người phải trả!”

Tôi đứng sau gốc cây nhìn họ thật lâu, không nói gì, rồi xoay người lặng lẽ rời đi.

Sau này, Lâm Tri Niệm từng vài lần tìm đến cái chết nhưng không thành.

Tinh thần cô ta ngày càng bất ổn, thường thì thào rằng muốn quay lại quá khứ để làm lại từ đầu.

Thỉnh thoảng, tôi thấy cô ta rất giống mẹ tôi.

Luôn đổ lỗi cho người khác, chưa từng tự soi xét bản thân.

Gặp chuyện thì trốn tránh, né tránh bài kiểm tra của cuộc đời.

Mà khi không dám làm bài, viết sai đáp án cũng là điều có thể hiểu.

Kể từ khi Lâm Tri Niệm trở nên như vậy, ba mẹ tôi bắt đầu chủ động liên lạc lại với tôi.

Họ cuối cùng cũng nhận ra: con gái út đã không còn giá trị khai thác, còn con gái cả lại ngày càng rực rỡ.

Chỉ là—bây giờ muốn tìm tôi cũng khó.

Tôi bận du lịch khắp thế giới, đồng thời khảo sát các dự án đầu tư.

Hứa Hoan gọi điện hỏi tôi:

“Năm nay em còn định tài trợ thêm mấy bé gái miền núi không?”

“Đương nhiên.

Chỉ cần em còn sống, quỹ học bổng này sẽ luôn tồn tại.”

Những năm qua tôi vẫn luôn đầu tư cho các hoạt động giáo dục, bảo vệ trẻ em gái vùng sâu vùng xa.

Cũng tài trợ rất nhiều học sinh khao khát thay đổi vận mệnh nhờ con chữ.

Các em được tôi hỗ trợ còn có cơ hội thực tập tại công ty của Hứa Hoan.

Hiện nay, hai trợ lý đắc lực nhất dưới trướng cô ấy—đều là học sinh được quỹ học bổng của tôi nuôi dưỡng.

Tôi đã nhận được rất nhiều bức thư cảm ơn từ khắp nơi.

Năm tôi mười sáu tuổi, tôi và Lâm Tri Niệm đồng thời nhận được một hệ thống—một cơ hội lật ngược ván cờ.

Nhưng, số phận chưa bao giờ phụ người biết cố gắng.

Sau khi thành lập quỹ, nhiệm vụ công lược của tôi cũng lần lượt hoàn thành.

Thế giới này không bao giờ thiếu tình yêu chân thành.

Những đứa trẻ tôi từng giúp đỡ, đều đã dành cho tôi tình yêu ấy—thật lòng và trong trẻo nhất.

Ngày hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, hệ thống nhan sắc nghiêm túc nói lời từ biệt:

“Cô là ký chủ có cách làm riêng biệt nhất mà tôi từng gặp.

Nhưng tôi rất thích cô.

Chúc cô mãi tỏa sáng, như bây giờ.”

Tôi không chắc đây có được gọi là “nghịch chuyển vận mệnh” hay không.

Nhưng tôi biết, dù không có hệ thống nhan sắc, tôi cũng sẽ sống tốt cả đời.

(Hết)