Chương 4 - Món Quà Của Số Mệnh
10
Tôi gợi ý Hứa Lãng theo đuổi con đường tuyển thủ chuyên nghiệp.
Đợi đến khi Hứa Hoan nắm quyền nhà họ Hứa, tôi sẽ nhận được một phần cổ phần.
Đồng thời, tôi cũng có thể dùng tiền của cô ấy để đầu tư vào dự án kiếp trước tôi từng tham gia nhưng chưa kịp công bố.
Thật ra, thế giới này chưa bao giờ thiếu thiên tài.
Dù kiếp trước tôi có hệ thống học bá hỗ trợ, nhưng dự án đó không chỉ có công sức một mình tôi.
Sau khi trọng sinh, tôi mất đi ký ức cốt lõi về dự án, không thể tự tay tham gia nữa.
Nhưng không sao — không góp sức thì góp tiền.
Nếu sống lại một đời mà chỉ đi lại con đường cũ thì hơi… đần độn.
Giống như Lâm Tri Niệm, cô ta một lòng muốn thay thế tôi, sống lại cuộc đời tôi từng có, nhưng không hề nghĩ đến chuyện mỗi thay đổi nhỏ đều có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm.
Khi cô ta còn đang vật vã không biết có nên ôn thi tiếp hay không, thì tôi đã có 1 triệu 350 nghìn người theo dõi, và chỉ số yêu thích gần như đạt mức tối đa.
Hệ thống nhắc nhở tôi:
「Ký chủ, chỉ số yêu thích của bạn rất cao, nhưng tình cảm của fan không phải lúc nào cũng thật lòng và duy nhất đâu.」
Tôi tất nhiên hiểu điều đó.
Muốn có “tình yêu chân thành”, đâu thể chỉ dựa vào các bà mẹ mạng xã hội.
Nhưng không sao, cứ từ từ mà tiến.
Khi số người theo dõi tăng lên, tài khoản của tôi cũng bị người quen phát hiện.
Đầu tiên là các bạn cùng lớp.
“Trời má, Lâm Thanh Di mày là hotgirl mạng đó hả?”
“Thật luôn? Hơn một triệu follow luôn đó? Cho tao chụp hình chung đăng lên mạng được không?”
Tôi cười nhẹ: “Tất nhiên là được rồi.”
Sau khi chụp hình chung, các bạn ấy bắt đầu đăng bài giới thiệu tôi trên mạng xã hội.
Dưới ngòi bút của họ, tôi trở thành “cô gái xinh xắn, đơn thuần, ngoan ngoãn và chăm học” — hoàn toàn phù hợp với hình tượng trong mắt fan.
Vậy là tôi càng nổi hơn.
Dựa vào tài khoản này, tôi nhận được kha khá hợp đồng quảng cáo, gom được một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng chẳng bao lâu, Lâm Tri Niệm cũng biết chuyện.
Sau khi tan học về nhà, tôi thấy ba mẹ đang ngồi trên ghế salon, mặt lạnh tanh.
Lâm Tri Niệm ngồi một bên, ánh mắt ánh lên niềm vui, hả hê nhìn tôi.
“Lâm Thanh Di!”
Mẹ tôi lên tiếng trước:
“Con có biết học sinh thì phải lấy việc học làm chính không? Ai cho phép con lên mạng lòe loẹt làm màu?”
“Mau xóa tài khoản của con đi!”
Bên cạnh, Lâm Tri Niệm nhỏ nhẹ xen vào:
“Mẹ, mẹ đừng trách chị. Chắc chị ấy vì học không tốt nên mới tìm cách khác thôi.
Làm hotgirl mạng cũng được, sau này không học đại học thì vẫn nuôi nổi bản thân mà.”
Mẹ tôi càng nghe càng giận:
“Nó dám!
Con gái đàng hoàng ai lại lên mạng phơi mặt thế hả?
Nếu con còn xem mẹ là mẹ, thì dẹp hết mấy cái trò đó lại cho mẹ!”
Tôi thở dài: “Mẹ, con chỉ đăng video học bài thôi mà.”
“Mà cũng không được! Ai đời nghiêm túc học lại còn quay video? Bảo sao thi chẳng bằng Tri Niệm, tâm trí đâu có đặt vào học hành!”
Tôi cố ý cãi lại: “Mẹ, có phải con làm gì mẹ cũng thấy sai không?”
Rồi quay sang hỏi ba, mắt rưng rưng:
“Ba, ba cũng thấy quay video học bài là sai à?”
Ba tôi thở dài:
“Con gái à, con còn trẻ con quá. Cái đám hotgirl hotboy trên mạng mấy ai ra hồn đâu.”
Trước đây, tôi lúc nào cũng ngoan ngoãn, ba mẹ nói gì tôi cũng gật đầu.
Nhưng lần này, tôi bỗng bật nổ — xả ra hết mọi ấm ức bấy lâu.
Cuối cùng tôi chốt hạ:
“Ba mẹ thiên vị em gái, chỉ vì em ấy học giỏi hơn con đúng không?”
Nói xong, tôi vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà.
Lúc ba tôi đuổi theo, tôi đã yên vị trong chiếc Maybach của Hứa Hoan, vừa uống trà sữa, vừa chỉnh sửa video.
11
Sáng hôm sau, vào tiết đầu tiên, Lâm Tri Niệm đến tìm tôi với vẻ mặt lo lắng.
Cô ta đứng trước cả lớp nói to:
“Chị à, hôm qua chị không về nhà, ba mẹ lo lắm.
Sáng nay em thấy chị ngồi xe của một người đàn ông đến trường.
Chị đừng vì giận dỗi mà hủy hoại cả đời mình nhé.”
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau.
Đúng lúc đó, ba mẹ tôi cũng đến.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi liền như nổi điên, xông tới tát tôi một cái.
“Lâm Thanh Di, con còn biết xấu hổ không?
Ngủ lang ngoài đường! Tri Niệm bảo mẹ, con còn đi với đàn ông nữa!
Con định bôi tro trát trấu vào mặt mẹ hả?”
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm mới thong thả bước vào lớp.
Tóc dài đen, kính không gọng, áo gió màu nâu cà phê — là Hứa Hoan.
Cô bình tĩnh nói với ba mẹ tôi:
“Phụ huynh có chuyện xin mời đến phòng giáo viên trao đổi.”
Sau đó, ánh mắt cô xoáy sang phía Lâm Tri Niệm:
“Lâm Tri Niệm, tối qua sau khi rời nhà, Lâm Thanh Di đã gọi cho tôi.
Sáng nay người đưa em ấy đến trường, chính là tôi.”
Cô đẩy nhẹ kính mắt, bình thản nói:
“Dù sáng nay mây có dày đến mấy, thì em cũng không đến mức nhìn nhầm tôi thành đàn ông chứ?”
Cả lớp bật cười, mặt Lâm Tri Niệm tái mét, trong mắt vẫn còn ánh lên sự vui sướng chưa tan, nhìn cực kỳ nực cười.
Hứa Hoan tiếp tục:
“Mong các bạn học sinh lấy đó làm gương.
Đừng nghe phong thanh rồi đi thêu dệt.
Khi lan truyền một câu chuyện, nếu không xác thực được, thì tốt nhất đừng mở miệng.
Đó không chỉ là tôn trọng người khác, mà còn là tôn trọng chính mình.”
Dứt lời, cô ôm sách rời khỏi lớp, dẫn theo ba mẹ tôi vào phòng giáo viên.
Tôi cắn môi, mắt ngấn lệ, ra vẻ đáng thương như một đóa hoa trắng bị giày vò.
Vẻ mặt ấy rất hiệu quả.
Mấy bạn trong lớp vốn đã có phần nghi ngờ Lâm Tri Niệm, giờ lại càng phẫn nộ.
“Lâm Tri Niệm, sao bạn cứ bịa chuyện về chị mình hoài vậy?”
“Đúng rồi đó! Lần trước ở phòng thiết bị cũng vậy mà!”
“Bạn ghen tỵ hả? Người ta đẹp là do người ta hưởng gen tốt. Bạn ganh rồi đặt điều hại người?”
Từng câu như dao cắt, Lâm Tri Niệm ôm mặt, bật khóc chạy khỏi lớp.
Cô ta chắc hẳn đang tự hỏi, rõ ràng đã đổi hệ thống, sao vẫn là mình bị ghét, bị cô lập?
Cuối hành lang, cô ta quay lại nhìn tôi, tức tối gào lên:
“Lâm Thanh Di, chị hả hê lắm đúng không? Em hiểu rồi — mọi người chỉ thích cái kiểu giả tạo như chị thôi!”
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng:
“Đừng tỏ vẻ vô tội nữa.
Em hại chị, nhưng thất bại — là vì em ngu.
Trọng sinh một kiếp, vẫn ngu như trước.”
Lâm Tri Niệm tức đến phát điên, cố nuốt giận, nghiến răng nói:
“Cứ chờ đấy. Giáo sư Tây Lâm sắp tới trường chọn học sinh rồi.
Lần này ông ấy sẽ chọn em.
Chị dù có làm hotgirl mạng thì sao chứ? Ngay cả Hứa Lãng còn không cưa được, chị định dùng nhan sắc quyến rũ ai?”
Nói xong, cô ta hít sâu một hơi, chỉnh lại biểu cảm, rồi gõ cửa phòng giáo viên.
Còn tôi, cúi đầu, che đi nụ cười chế giễu nơi khóe mắt.
Giáo sư Tây Lâm là thầy hướng dẫn của tôi kiếp trước.
Trước kỳ thi đại học, ông từng đích thân đến trường chọn tôi làm học trò.
Nhờ ông mà tôi mới tiếp xúc với vật lý hiện đại và mở rộng tầm nhìn.
Nhưng điều Lâm Tri Niệm không biết là
Giáo sư ấy tìm đến trường, là vì tôi đã giải được đề khảo sát mà ông để lại.
Ông ấy chọn tôi trước, rồi mới đến trường phỏng vấn.
Vậy nên tôi tự hỏi:
Lâm Tri Niệm đã giải nổi bài đó chưa?
Chắc là chưa.
Hệ thống sẽ không cầm tay chỉ việc.
Nó chỉ hỗ trợ — còn học hay không là chuyện của người dùng.
Một kẻ không thích học mà đòi làm học bá…
Chỉ không biết là hệ thống học bá chịu khổ hơn, hay là Lâm Tri Niệm khổ hơn đây?
12
Trong văn phòng giáo viên, cô Hứa Hoan vẫn đang nói chuyện với ba mẹ tôi.
“Lâm Thanh Di hiện đang trong giai đoạn then chốt chuẩn bị thi đại học. Có chuyện gì thì cũng nên đợi thi xong hẵng tính, đừng làm gián đoạn việc học của con bé.
Tôi cũng đã xem tài khoản mạng xã hội của Thanh Di rồi, không có gì quá đáng cả, toàn là video chia sẻ việc học.
Tôi thấy rất tốt, con bé vốn học hành chăm chỉ, lại có thói quen tốt. Việc chia sẻ cách học có thể giúp được rất nhiều người.”
Trước mặt giáo viên, mẹ tôi luôn mềm mỏng.
Nghe Hứa Hoan nói thế, bà lập tức gật đầu, phụ họa rằng tôi siêng năng chăm học.
Ba tôi cũng cười theo lấy lòng.
Nhưng tôi lại tỏ thái độ bướng bỉnh, kiên quyết tuyên bố không muốn về nhà.
“Con định làm loạn đến mức mẹ con phải xin lỗi con mới vừa lòng hả?”
Ba tôi tức tối chỉ trích.
Mẹ tôi vừa khóc vừa trách móc tôi “có cánh có lông rồi nên không coi ai ra gì nữa”.
Lâm Tri Niệm cũng bắt đầu rơi nước mắt.
Công nhận, kỹ năng diễn xuất của cô ta vẫn nhỉnh hơn tôi—không cần cấu đùi cũng khóc được.
“Chị à, chị về nhà đi mà. Tại em quá lo nên mới lỡ nói với ba mẹ chuyện của chị…”
Hứa Hoan thở dài, ra dáng một cô giáo hết lòng vì học sinh:
“Thế này đi, để Thanh Di ở nhà tôi một thời gian.
Như vậy mọi người cũng yên tâm hơn. Tôi sẽ kèm con bé ôn tập, làm gia sư cường độ cao trước kỳ thi.”
Tiếng khóc lập tức dừng bặt.
Ba mẹ tôi nhìn nhau khó xử, hiển nhiên không ngờ cô Hứa lại đối xử với tôi tốt đến vậy.
“Ở nhà cô giáo… như vậy liệu có ổn không?”
“Cũng đâu ở lâu. Đợi thi xong rồi Thanh Di về cũng được mà.”
Dưới sự hậu thuẫn của Hứa Hoan, tôi thuận lợi dọn ra khỏi nhà.
Lâm Tri Niệm thì vì không chịu nổi sự mỉa mai của bạn học, đành xin nghỉ về nhà ôn thi.
Dù sao có hệ thống học bá rồi, ở nhà học cũng như nhau.
Cô ta ở nhà cắm đầu chờ ngày giáo sư Tây Lâm đến trường, mơ tưởng cảnh mình trở lại trường đầy kiêu hãnh.
Tiếc rằng, tôi đã tra lịch trình mới nhất của giáo sư Tây Lâm—trong đó chẳng có dòng nào liên quan đến Trung Quốc.