Chương 7 - Món Nợ Ngàn Năm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Vừa nhìn thấy cô, ông cụ như tìm được cứu tinh, vội vàng chạy tới.

“Hồ… à không, cô Hạ, tôi xin cô, cầu xin cô hãy cứu A Việt…”

Hạ Cầm Vận mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra là Lưu Tư Tư đi leo núi tuyết.

Giai đoạn này núi đã phong tỏa, theo lý thuyết là cấm leo. Nhưng không hiểu Lưu Tư Tư ăn phải gì mà nhất quyết phải leo bằng được.

Kết quả là đi lạc khỏi đồng đội, mất liên lạc.

Cố Việt Trạch biết chuyện thì phát điên, bỏ ra cả triệu thuê một đội cứu hộ leo lên tìm.

Không ngờ, ngay cả họ cũng mất liên lạc luôn.

Hạ Cầm Vận nghe mà chỉ muốn lật trắng mắt.

Con người lúc nào cũng vậy, cứ nghĩ bản thân có thể chinh phục thiên nhiên.

Ngu xuẩn đến cực điểm.

Ông cụ Cố rơi nước mắt.

“Tôi chỉ có một đứa cháu này thôi, dù phải bán hết gia sản, hay lấy mạng tôi đổi, tôi cũng cầu xin cô cứu nó…”

“Tôi không cần tiền, cũng chẳng cần mạng ông.” Hạ Cầm Vận thản nhiên, “Dù sao tôi cũng bắt buộc phải cứu nó.”

Dù gì, nếu Cố Việt Trạch chết trên núi, món nhân quả này mãi mãi chẳng trả xong.

Vậy nên Hạ Cầm Vận lập tức lên đường đến núi tuyết.

Nhưng do hai lần tìm kiếm trước thất bại, lần này không còn ai muốn cùng cô đi cứu nữa.

Hạ Cầm Vận cũng chẳng cần, đi một mình càng tự do.

Bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can, cô một mình lên núi.

Năm ngày sau, từ trên núi, Hạ Cầm Vận gửi tọa độ về.

Cố gia lập tức điều trực thăng cứu hộ, đưa Cố Việt Trạch, Lưu Tư Tư và mọi người về.

Trở về, Hạ Cầm Vận sốt cao đến ngất lịm.

Là hồ yêu nên bão tuyết không thể cướp mạng cô.

Nhưng vì đây là lúc cô đang báo ân, trả nhân quả cho người, nên cô không được tùy tiện dùng pháp lực.

Vì vậy, dù không chết được, nhưng nỗi đau xác thịt vẫn phải chịu đủ.

Ngủ mê man ba ngày, cuối cùng cô cũng tỉnh.

Không ngờ, vừa mở mắt, cô đã thấy Lưu Tư Tư mặc đồ bệnh nhân đứng cạnh giường.

Thấy cô tỉnh lại, Lưu Tư Tư cười lạnh:

“Hạ Cầm Vận.” Giọng cô ta lạnh băng, “Cô đúng là còn hèn hạ hơn tôi tưởng.”

Lúc này, trên người Lưu Tư Tư không còn chút gì giống vẻ dịu dàng như hoa trắng ngày thường.

Mà là khí thế kiêu căng, sắc bén.

Cô ta lạnh lùng nói:

“Cô có biết không? Tôi cố ý tách khỏi mọi người trên núi tuyết, chính là để thử Cố Việt Trạch, xem anh ấy có dám liều mạng cứu tôi hay không.”

Khóe môi cô ta nhếch lên.

“Kết quả là tôi thắng. Chỉ là không ngờ thật sự gặp bão tuyết, tôi cứ tưởng mình với Cố Việt Trạch sẽ chết trên núi… nhưng không ngờ…”

Lưu Tư Tư liếc Hạ Cầm Vận với vẻ khinh thường.

“Không ngờ cô lại tìm đến tận đây.”

“Cô vì Cố Việt Trạch mà ngay cả mạng cũng không cần, nhưng anh ấy lại nguyện vì tôi mà liều chết. Cô hiểu chưa? Trong chuỗi thức ăn tình yêu này, tôi mới là kẻ đứng đầu!”

Lúc này Hạ Cầm Vận mới đưa mắt nhìn Lưu Tư Tư, khẽ hỏi:

“Làm vậy… thấy thú vị lắm sao?”

Đây là câu hỏi thật lòng.

Yêu khác với người, chỉ có một trái tim, một đường nghĩ.

Vì vậy cô thật sự không hiểu việc Lưu Tư Tư làm rốt cuộc có ý nghĩa gì.

“Tất nhiên là thú vị!” Lưu Tư Tư cười lạnh, “Tôi biết xuất thân của mình không xứng với Cố Việt Trạch, nên tôi càng phải cố gắng hơn!”

“Năm đó tôi cố ý đi du học, những năm này cố tình treo lơ lửng Cố Việt Trạch, bởi vì tôi biết, đàn ông vĩnh viễn sẽ khao khát thứ mà họ không có được. Còn như cô – loại bám đuôi như chó thế này…”

Cô ta nhìn thẳng Hạ Cầm Vận, nụ cười lạnh càng sâu.

“…thì nên cút khỏi cuộc chơi này từ sớm!”

Lời vừa dứt, cả người cô ta đột ngột ngã nhào về phía trước.

Lọ hoa thủy tinh trên tủ đầu giường rơi xuống vỡ tan, cô ta ngã vào đống mảnh vỡ, hai bàn tay lập tức rướm đầy máu.

Ngay giây sau–

“Tư Tư!”

Cửa phòng bệnh bật mở, Cố Việt Trạch xông vào, một tay bế thốc Lưu Tư Tư ra khỏi đống thủy tinh.

Trong vòng tay anh, gương mặt vừa nãy còn hùng hổ, giờ chỉ còn lại vẻ yếu ớt tội nghiệp, nước mắt lưng tròng.

“A Việt!”

Cô ta vừa khóc vừa run rẩy.

“Cô Hạ nói, anh bị kẹt trong núi tuyết là vì cứu em, nói em suýt hại chết anh, còn bảo sẽ đánh chết em!”

“Xin anh… xin anh nói giúp em một câu, em thật sự không cố ý đâu, bảo cô ấy đừng đánh em nữa được không…”

Cố Việt Trạch lật bàn tay Lưu Tư Tư, chỉ thấy trong lòng bàn tay toàn là mảnh thủy tinh cắm sâu, máu chảy lênh láng.

Đám anh em đi theo cũng hít vào một hơi lạnh.

“Trời ơi, sâu thế kia chắc chắn để lại sẹo mất thôi!”

Ánh mắt Cố Việt Trạch lạnh băng, ngẩng đầu nhìn Hạ Cầm Vận, nghiến răng nghiến lợi:

“Hạ Cầm Vận, ai cho cô lá gan dám động vào Tư Tư!”

Hạ Cầm Vận cau mày.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)