Chương 1 - Món Đồ Chơi Bị Ném

Năm đó thi đại học, tôi đã yêu Chu Minh Hiên một cách điên cuồng, không màng tất cả.

Cho đến khi tôi trượt kỳ thi đại học, anh ta ném thẳng tờ giấy kiểm tra tha*i sản của tôi trước mặt bố tôi.

“Thầy Trần, cô con gái mà thầy luôn tự hào bây giờ cũng chỉ là một món đồ chơi bị tôi làm cho có tha*i thôi. Chúc mừng thầy sắp được lên chức ông ngoại.”

“Nhưng tôi không định chịu trách nhiệm.”

Sau đó, anh ta ra nước ngoài du học, để lại tôi trong cảnh hoang tàn.

Hóa ra, anh ta cho rằng bố tôi gián tiếp hại chec mối tình đầu của anh ta, vì vậy anh ta kéo tôi xuống vực sâu để trả thù cho cô ấy.

Bố tôi đột ngột qua đời vì bệnh tim, mẹ tôi suy sụp tinh thần, gặp tai nạn giao thông và bị liệt nửa người.

Còn tôi, mất đi danh hiệu sinh viên đại học, trở thành một bà mẹ đơn thân ở tuổi mười tám, bị người đời khinh miệt.

Mười năm sau, tôi lại gặp Chu Minh Hiên. Anh ta quỳ gối trước mặt tôi, hối hận mà nói rằng vẫn còn yêu tôi.

1.

Khi nhận được tin nhắn WeChat của Tào Dũng, tôi vừa dạy xong bài cho Tiểu Huyên.

Anh ta nhắn ngắn gọn: “Chín giờ tối, hội sở XX, ăn mặc đẹp một chút, không được hở hang. Tiệc quan trọng.”

Tôi đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán con gái và dỗ dành bé ngủ.

Tiểu Huyên, chín tuổi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé vẫn níu chặt góc áo tôi, không nỡ để tôi rời đi.

Nhà tài trợ đã ra lệnh, tôi phải tuân theo. Tôi vội vàng trang điểm nhẹ để che đi vẻ mệt mỏi.

Khi đến hội sở, bên trong vang lên tiếng trò chuyện.

“Vẫn là ông Tào lợi hại nhất. Cô bồ nhỏ của ông nổi tiếng xinh đẹp trong giới, nghe nói còn là sinh viên trường danh giá?”

“Tổng giám đốc Triệu, ông nâng cô ta cao quá rồi. Cô ta chỉ có bằng cấp ba, chưa từng học đại học. Nếu mà học đại học thật, tôi còn chẳng có tiền bao nuôi đâu.”

Giọng điệu của Tào Dũng có vẻ như là chế giễu, nhưng trong đó lại xen lẫn sự đắc ý.

“Nhưng mà đúng là trông cũng được, không thì tôi đã chẳng bao nuôi suốt tám năm nay.”

“Giá trị của cô ta vừa phải, tốn chút tiền là có ngay một con hồ ly nhỏ để nuôi.”

Tào Dũng thích sĩ diện, đặc biệt là khi đem tôi ra làm chủ đề khoe khoang, anh ta càng cảm thấy vẻ vang.

Làm tình nhân của anh ta tám năm, tôi đã quá quen với kiểu phô trương này.

Tôi bình tĩnh định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy tổng giám đốc Triệu cất giọng cảnh báo:

“Nói chuyện chú ý một chút. Hôm nay có người mang vợ đến đấy. Tiểu Tuyết là con nhà gia giáo, đừng có dùng cái kiểu miệng lưỡi thô tục đó mà dọa người ta!”

Tôi đẩy cửa bước vào, nghe thấy một giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên rõ ràng hơn:

“Hôm nay Tiểu Tuyết không khỏe, không tiện uống rượu. Tôi kính các vị một ly thay cô ấy…”

Anh ta ngước mắt nhìn tôi, giọng nói lập tức ngừng lại, ngay cả bàn tay đang nâng ly cũng khựng lại giữa không trung.

Mười năm rồi, tôi và Chu Minh Hiên lại tái ngộ theo cách này.

2.

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào tôi—có sự kinh ngạc, có tò mò, có cả khinh thường.

Chiếc cà vạt của Tào Dũng bị lệch, tôi dịu dàng giúp anh ta chỉnh lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Ánh mắt của Chu Minh Hiên nhanh chóng chuyển từ sửng sốt sang lạnh nhạt, và khi nhận ra tôi xuất hiện với thân phận gì, trong đôi mắt anh ta hiện lên sự mỉa mai không chút che giấu.

Mười năm không gặp, anh ta đã là một doanh nhân thành đạt, mặc vest chỉnh tề, bên cạnh còn có vị hôn thê danh chính ngôn thuận—Trịnh Tuyết.

Còn tôi, là tình nhân của Tào Dũng, một người đàn ông 48 tuổi. Một món đồ có thể gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi.

“Bảo bối, chẳng phải anh bảo em đến lúc chín giờ sao? Sao lại muộn nửa tiếng? Em tưởng mình lớn lắm hả mà để các tổng giám đốc đây phải chờ một mình em? Mau xin lỗi mọi người đi!”

Tôi nhìn xung quanh, ngoài Trịnh Tuyết ra, còn có một cô gái trẻ khác, rõ ràng cũng là tình nhân của tổng giám đốc Triệu.

Sự xuất hiện của tôi và cô ta ở đây đã nói lên tất cả.

Tôi lập tức nở nụ cười lấy lòng, nói vài lời khéo léo rồi tự phạt ba ly rượu.

“Lão Tào, ông cưng chiều cô bồ nhỏ này quá rồi! Đến muộn thế này, chỉ uống rượu xin lỗi thôi sao?”

“Cô ta không hiểu chuyện, nhưng ông cũng không hiểu chuyện à?”

Tổng giám đốc Triệu không hề kiêng dè mà quan sát tôi từ đầu đến chân, ánh mắt lướt trên người tôi một cách trắng trợn.

Ở thành phố tấc đất tấc vàng này, Tào Dũng không có chỗ dựa, toàn bộ gia sản đều do anh ta tự tay gây dựng. Dễ dàng nhận ra, trong bữa tiệc này, anh ta có địa vị thấp nhất.

Đọc full tại page ” Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn”

Anh ta do dự một chút, rồi ra lệnh cho tôi rót rượu cho các vị tổng giám đốc.

Tôi hiểu ý ngay lập tức, vừa rót rượu vừa nói những lời ngọt ngào lấy lòng.

Khi đến lượt tổng giám đốc Triệu, tay ông ta như vô tình đặt lên đùi tôi.

Tôi theo phản xạ nhìn về phía Tào Dũng. May mắn thay, anh ta không chú ý, nếu không, người gặp chuyện chắc chắn không phải là tổng giám đốc Triệu.

Tôi khéo léo né tránh ánh mắt dán chặt lên người mình của tổng giám đốc Triệu, cuối cùng rót rượu cho Chu Minh Hiên.

Tất cả những màn “trêu ghẹo” vừa rồi đều lọt vào mắt anh ta. Anh ta lạnh lùng quan sát, khóe môi mang theo một tia châm chọc mơ hồ.

Tôi ngoan ngoãn trở về bên cạnh Tào Dũng, ân cần đến mức gần như muốn đút từng miếng thức ăn vào miệng anh ta.

Đúng lúc đó, vợ của Tào Dũng xuất hiện.

3.

Cô ta mặc một bộ đồ hiệu, được chăm sóc kỹ lưỡng, khí chất mạnh mẽ—Lý Chi Lan, vợ của Tào Dũng.

Sự xuất hiện đột ngột của cô ta khiến bầu không khí trở nên vi diệu, ánh mắt trao đổi giữa đám đàn ông chứa đầy ý cười hả hê.

Tôi nhìn thấy sắc mặt của Tào Dũng cứng đờ ngay tức khắc.

Tôi từng nghĩ rằng Lý Chi Lan sẽ giống như trong phim, lao đến tát tôi, xé nát khuôn mặt tôi ra.

Nhưng không.

Cô ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, hoàn toàn coi tôi như vật trang trí trong phòng, không đáng nhắc tới.

Lý Chi Lan tao nhã ngồi xuống, giữ nụ cười đúng mực, chào hỏi những người đàn ông có mặt trong phòng.

Cô ta điềm tĩnh chỉ đạo Tào Dũng làm việc:

“Chồng à, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Chúng ta là vợ chồng, phải cùng nhau xin lỗi các vị tổng giám đốc chứ.”

“Hôm nay tất cả là lỗi của lão Tào nhà tôi. Hôm qua nhất quyết lái xe của tôi đến thăm bố mẹ vợ, xe bị hỏng mà cũng không biết. Hại tôi đến muộn.”

Tào Dũng nhanh chóng phản ứng, liên tục gật đầu, ân cần rót rượu cho mọi người.

Lý Chi Lan nhận lấy ly rượu từ tay Tào Dũng, cười nói:

“Thật xin lỗi, chồng tôi tính tình có chút nhu nhược, sợ vợ. Làm các anh chê cười rồi.”

Cô ta dừng lại một chút, giọng điệu thay đổi:

“Nhưng mà, năng lực làm ăn của chồng tôi thì vẫn rất đáng tin cậy. Về sau, nếu có chuyện gì mà anh ấy không quyết được, các anh cứ liên hệ trực tiếp với tôi.”

Dứt lời, cô ta nâng ly, uống cạn ba ly rượu trắng mà sắc mặt vẫn không thay đổi.

“Chị dâu đúng là nữ trung hào kiệt!” Tổng giám đốc Triệu dẫn đầu vỗ tay. “Có một người vợ giỏi giang như vậy, lão Tào, cậu đúng là có phúc!”

“Đúng thế, khí phách của chị đây, ngay cả đàn ông chúng tôi cũng phải thẹn thùng!”

Lý Chi Lan là một người phụ nữ thông minh khiến người khác phải khâm phục, đám đàn ông vội vàng phụ họa, không tiếc lời tán thưởng.

Tôi không có bất kỳ cảm xúc nào, không một chút xấu hổ, không chút tổn thương.

Bởi vì tôi chỉ là kẻ thứ ba, không xứng đáng.

Suốt cả buổi, Lý Chi Lan chỉ liếc nhìn tôi một cái, nhưng ánh mắt đó tôi hiểu rõ.

Mày chẳng là cái thá gì cả.

4.

“Tôi đi vệ sinh một lát.”

Trịnh Tuyết đột nhiên đứng dậy, đi đến bên tôi, ra hiệu cho tôi đi cùng.

Tôi ngoan ngoãn bước theo cô ta, ra khỏi phòng bao.

Trong nhà vệ sinh, giọng nói của Trịnh Tuyết vang lên qua tấm gương:

“Cô vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, tại sao phải làm tình nhân của người ta? Phải kiếm tiền theo cách dơ bẩn này sao?”

Tôi biết cô ta có ý tốt, chỉ cười khổ.

“Nhưng tôi vừa không có năng lực, vừa không có học vấn. Đây là cách sinh tồn phù hợp nhất mà tôi nghĩ ra.”

Trịnh Tuyết thở dài, tiếp tục nói:

“Đó không phải là lý do để cô tự hủy hoại bản thân.”

Tôi chăm chú nhìn vị hôn thê của Chu Minh Hiên qua gương. Cô ta dịu dàng, tao nhã, từ cách ăn nói đến cử chỉ đều toát lên sự giáo dưỡng tốt đẹp.

Một người như cô ta chắc chắn sẽ không thể hiểu tại sao tôi có tay có chân, vậy mà chỉ vì một khoản tiền bao nuôi mỗi tháng mà phải hạ mình làm kẻ thứ ba.

Làm sao để giải thích cho cô ta hiểu đây?

Bởi vì tôi vô dụng.

Tôi không thể đi giao đồ ăn, không thể lao động tay chân để kiếm đủ tiền trang trải chi phí y tế đắt đỏ cho mẹ tôi.

Bữa tiệc tan, trong phòng bao chỉ còn lại tôi, Tào Dũng và Lý Chi Lan.

Lúc này, cô ta mới tháo bỏ lớp mặt nạ, lạnh lùng tát thẳng vào mặt tôi.

“Loại đàn bà chỉ biết cười trên giường đàn ông, đồ đê tiện không biết xấu hổ!”

“Cũng dám trơ mặt đến buổi tiệc quan trọng như thế này? Đúng là không có cha mẹ dạy dỗ mà!”

Cô ta gào lên, vừa chửi bới vừa đấm đá tôi, miệng thốt ra những lời nhục mạ dơ bẩn nhất.

Tôi rất muốn nói với cô ta rằng: Bố tôi đã chec, mẹ tôi bị liệt nửa người, thực sự không còn ai dạy tôi cách làm người nữa.

Nhưng tôi chẳng thể nói ra lời nào, chỉ biết ôm mặt, mặc kệ cô ta đánh mắng.

Tào Dũng định ngăn cản, nhưng bị một câu nói của Lý Chi Lan chặn lại:

“Anh dám bênh nó? Tôi lập tức ly hôn với anh!”

Tào Dũng do dự, chỉ có thể giả vờ giữ cô ta lại mà không thực sự can thiệp.

Lý Chi Lan càng đánh càng kích động, cầm lấy một chiếc gạt tàn thuốc, giơ lên định đập xuống đầu tôi.

Bỗng, một cánh tay bất ngờ giữ chặt cô ta.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Đây là nơi công cộng, có chuyện gì thì giải quyết riêng.”

“Tôi không muốn bị chụp lại rồi gây ra dư luận, ảnh hưởng đến hợp tác làm ăn.”

Chu Minh Hiên quay lại, sắc mặt lạnh như băng, đứng chặn trước mặt tôi.