Chương 7 - Mối Tình Phức Tạp Giữa Mẹ Chồng Và Con Dâu
“Thì vợ chồng với nhau, anh muốn em sinh con thì sao?!”
“Vợ chồng thì đã sao? Kể cả là vợ chồng, không có sự đồng ý của người phụ nữ mà ép buộc quan hệ thì cũng là cưỡng hiếp! Lục Lệ Thành, anh đang phạm pháp đấy!”
“Lâm Thanh Vi, cô đừng làm quá lên như vậy được không? Cô ra ngoài hỏi thử xem, vợ chồng nào chẳng phải gần gũi nhau?”
“Lục Lệ Thành, anh cũng từng học đại học, đừng chơi cái trò đạo đức giả trước mặt tôi. Người ta có hứng thú tình cảm gì là việc của người ta, còn anh, anh không được phép đụng vào tôi khi tôi chưa đồng ý!”
Lục Lệ Thành trừng mắt tức giận.
“Nghe cho rõ đây, bây giờ sự nghiệp của tôi đang khởi sắc, tôi không thể sinh con cho anh!”
Mà tự ái của Lục Lệ Thành thì lớn lắm.
Hiện tại anh ta đang trong giai đoạn bị dụ dỗ bởi đường dây lừa đảo, lòng dạ cũng chẳng yên.
Tôi nói vậy, chắc chắn anh ta sẽ không nuốt trôi.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi còn cố tình đóng sầm cửa thật mạnh.
Gây kích thích có rồi.
Chỉ thiếu một liều xúc tác — chính là bà mẹ chồng!
Quả nhiên, mẹ chồng nghe tiếng liền từ phòng khách bước ra, mắng om sòm:
“Muốn chết à? Sáng sớm tinh mơ đã đập cửa rầm rầm, không cho ai ngủ sao?!”
Bà nhìn thấy Lục Lệ Thành bị trói nằm dưới đất thì giật mình hét lên:
“Trời ơi, con trai mẹ bị trói thế này là sao? Cái con tiện nhân đó dám làm vậy với con à? Chờ nó về xem mẹ dạy nó thế nào!”
Bà vội vã đến cởi trói cho Lục Lệ Thành, vừa làm vừa đau xót.
“Không chịu sinh con, phụ nữ mà không sinh con thì cưới về làm gì?! Con trai, lần này đừng mềm lòng nữa! Nhà mình ba đời độc đinh, không thể để tuyệt tự ở đời con đâu!”
Nói xong, bà mới sực nhớ, lập tức lấy tay che miệng.
“À… Mẹ lỡ lời, ý mẹ là… con nên khuyên Thanh Vi tử tế. Chuyện sinh con không phải chuyện nhỏ đâu!”
Bà tưởng Lục Lệ Thành sẽ thấy bà lắm chuyện, nhưng anh ta lại nhìn bà, gật đầu chắc nịch:
“Mẹ nói đúng! Dòng họ mình không thể dừng lại ở đời con. Sinh con thôi mà, thiếu gì phụ nữ? Trên đời đâu chỉ có mỗi Lâm Thanh Vi!”
“Mẹ nói thế nghe thì đúng, nhưng đây là thành phố, không phải quê mình. Ăn ở cái gì cũng tốn tiền. Nếu con mà lăng nhăng bên ngoài rồi bị Lâm Thanh Vi bắt được, thì liệu mẹ con mình còn mặt mũi ở lại cái nhà này không?”
“Mẹ nghĩ con vô dụng vậy sao? Con đâu phải cam tâm sống một đời nhạt nhẽo như vậy. Nếu đã làm, con phải làm lớn, phải kiếm được tiền thật to!”
Lục Lệ Thành càng nói càng hăng:
“Mẹ, mẹ tin con không?”
“Tin chứ, con trai mẹ mà, sao lại không tin!”
“Nếu tin thì đưa hết số tiền mẹ dành dụm ra đi. Ông chủ con quen đang mở công ty mới, dự án này lời to lắm. Con mới theo ông ấy chưa đầy một tháng mà đã kiếm được một vạn rồi. Giờ người biết chuyện này còn ít, ai đầu tư sớm thì người đó thắng!”
“Nhưng… nhưng đó là tiền dưỡng già của mẹ mà!”
“Ý mẹ là sợ con bất hiếu, sau này không nuôi mẹ à?”
“Mẹ chỉ sợ… lỡ người ta ở thành phố lừa đảo, mình biết tìm ở đâu?!”
“Lừa thì sao chứ? Sau lưng người ta còn có cả công ty! Hơn nữa, con biết nhà ông ấy ở đâu, vợ làm chỗ nào, con gái học trường nào — có chạy đằng trời! Nếu dám giở trò, con liều chết với ông ta luôn!”
“Cái này… để mẹ suy nghĩ thêm đã…”
“Mẹ, nhanh lên đi! Chậm một bước là mất cơ hội đấy!”
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi hết lời của Lục Lệ Thành, mẹ anh ta cắn răng đi rút hết số tiền tiết kiệm cả đời — ba trăm hai mươi chín nghìn sáu trăm đồng.
Chiều hôm đó, Lục Lệ Thành đem toàn bộ số tiền đưa cho ông chủ hào nhoáng kia.
Tối về, mắt anh ta sáng như đèn pha:
“Mẹ không biết đâu, anh em theo ông chủ họ Từ đông như quân Nguyên! May mà con nhanh tay, không là cũng không đến lượt.”
Thời gian sau đó, Lục Lệ Thành bám sát ông Từ, xử lý việc này việc kia, nhìn cứ như tay chân thân tín thứ hai trong công ty.
Cuộc sống thay đổi 180 độ.
Đi Mercedes, ở biệt thự, hút xì gà.
Lục Lệ Thành cảm thấy — đời như thế là đủ!
No cơm ấm áo thì bắt đầu nghĩ chuyện “vui vẻ”.
Trong một lần đi karaoke bàn chuyện làm ăn cùng ông Từ, Lục Lệ Thành gặp được “định mệnh” đời mình.
Cô gái ấy gặp người không tốt, bị bạn trai phản bội.
Cầu cứu bạn bè thì bị sư tỷ cười nhạo, khinh thường.
Không còn cách nào, ban ngày làm văn phòng, ban đêm đi bưng bê trong KTV.
Xinh xắn, nên không thiếu kẻ giở trò sàm sỡ.
Đúng lúc ấy, Lục Lệ Thành xuất hiện như anh hùng cứu mỹ nhân.
Ánh mắt chạm nhau, lửa bén ngay.
Người lớn không chơi giả vờ.
Tối hôm đó, hai người đã dính vào nhau.
Sau khi vui vẻ xong, Lục Lệ Thành nheo mắt, cười mờ ám:
“Ánh Nguyệt, sau này em đừng đi làm nữa, anh nuôi em!”
“Anh Lục~”
Tối đó trăng đẹp.
Thế là thêm một hiệp nữa.
10
Lục Lệ Thành phất lên, tất nhiên không còn ở căn hộ thuê nữa.
Giờ anh ta sống cùng Tô Ánh Nguyệt trong biệt thự, tận hưởng cuộc sống.
Mẹ chồng tôi cũng chuyển đến đó sống chung.
Nhà cũ giờ chỉ còn mình tôi, sống nhẹ nhõm vô cùng.
Tan làm về, tôi tự thưởng cho mình một bữa tối thịnh soạn.
Vừa mới ăn được một miếng, đã có người gõ cửa.
Không ai khác ngoài… Lục Lệ Thành.
Ăn mặc chỉn chu, phong độ, mặt còn béo tròn lên thấy rõ.
“Ồ, đại gia về quê chơi à?”
“Lâm Thanh Vi, tôi không đến đây để đôi co với cô. Đây là đơn ly hôn, ký vào đi. Sắp xếp thời gian, chúng ta đến cục dân sự giải quyết cho xong!”
“Anh nói gì cơ? Ly hôn á? Tại sao? Tôi không đồng ý!”
“Đừng vội nói cứng. Đây là mười vạn. Ký xong đơn, tiền lập tức vào tay cô!”