Chương 9 - Mối Tình Đầu Và Cuộc Sống Thứ Hai

Mỗi một câu Ôn Chước nói ra, tim tôi lại lạnh đi một phần.

Đến câu cuối cùng, tôi gần như có thể chắc chắn — Ôn Chước cũng đã trọng sinh rồi.

Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên trở nên u ám, một tia sét xé ngang bầu trời.

Gương mặt Ôn Chước dưới ánh chớp hiện lên vẻ điên cuồng:

“Tuế Tuế, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, chắc chắn sẽ sống tốt hơn kiếp trước.”

“Anh biết em thích anh… mình thử lại đi, được không?”

Tôi cười nhạt:

“Là anh muốn moi sạch giá trị của tôi, rồi sống tốt hơn chứ gì.”

“Anh khởi nghiệp thành công, rồi quay lại nói tôi chỉ là bảo mẫu?”

“Ôn Chước, tại sao tôi lại phải từ bỏ ngành hàng không để đi giúp anh phục hồi chức năng chứ?”

Ôn Chước sững người.

“Em… em cũng…”

Tôi tiến thêm một bước, từng chữ rành rọt:

“Ôn Chước, đời này anh đã toại nguyện rồi.”

Gương mặt anh ta thoáng chốc trắng bệch như tro tàn, như thể vừa bị sét đánh, đứng chết lặng tại chỗ.

“Bây giờ tôi là sinh viên ngành hàng không của trường top quốc gia, tương lai sẽ là một phi hành gia. Còn anh thì sao?”

“Một kẻ tàn phế. Anh lấy gì để xứng với tôi?”

Nói xong, tôi quay người vào nhà.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, bên ngoài vang lên một tiếng sấm rền “rắc” như trời đang giận dữ.

“Triệu Tuế Tuế! Lần trước là anh sai! Tuế Tuế!!”

Mẹ tôi vừa bưng ly sữa đi ngang qua liếc ra ngoài rồi hỏi:

“Có ai gọi con ngoài kia à?”

“Không đâu ạ, là tiếng sấm. Mẹ nghe nhầm thôi.”

Vừa dứt lời, ngoài trời đã bắt đầu mưa như trút nước.

Ôn Chước bị mưa xối ướt sũng, cố hết sức quay bánh xe, nhưng chiếc xe lăn lại không nhúc nhích nổi.

13

Sáng hôm sau, ba mẹ chuẩn bị đưa tôi ra ga tàu về trường.

Nhưng xe vừa lăn bánh được mấy chục mét thì đồng thời xe cảnh sát và xe cấp cứu lao vào khu dân cư.

“Gần đây rắc rối liên tục, lại nhà ai gặp chuyện nữa rồi?”

Thấy xe cảnh sát dừng ngay trước cửa nhà Ôn Chước, ba tôi lập tức đạp mạnh phanh xe.

“Là nhà lão Ôn!”

Mí mắt phải tôi giật liên hồi, trong đầu bất chợt hiện lên lời Ôn Chước tối qua.

“Ba mẹ anh đi công ty, tối nay không về.”

“Hứa Phỉ Nhiên dẫn bạn nhảy của cô ta tới nhà chơi.”

Cảnh sát phá cửa xông vào, xe cấp cứu 120 đưa một cái cáng phủ vải trắng ra khỏi nhà.

Mẹ tôi chân mềm nhũn, may mà có tôi đỡ kịp.

“Ai… ai chết rồi?”

Vừa dứt lời, Ôn Chước và một nam sinh khác được đưa ra trong tình trạng còn sống.

Ba mẹ tôi còn chưa kịp thở phào thì lại sốc lần nữa:

“Thằng kia là ai vậy!? Còn ba mẹ của Ôn Chước đâu rồi? Gọi điện thử đi!!”

Tôi định nói chú Ôn và dì Hứa không có ở nhà.

Nhưng lúc Ôn Chước được đẩy qua chỗ tôi, anh ta bất ngờ túm lấy vạt áo tôi.

Lúc này tôi mới nhìn thấy trên người Ôn Chước đầy máu.

“Buông tay.”

Nhân viên y tế cố gắng gỡ tay anh ta ra nhưng không được, bất đắc dĩ đành nhìn sang tôi cầu cứu.

“Trên người cậu ấy có nhiều vết đâm, máu không cầm được, e là đã bị đâm thủng nội tạng. Bây giờ không thể chậm trễ được.”

“Hay là cô theo xe đến bệnh viện đi.”

Tôi lạnh lùng nhìn Ôn Chước, không để bản thân bị đạo đức trói buộc, chỉ lẳng lặng cởi áo khoác chống nắng của mình đưa cho họ cầm máu.

Ôn Chước được đưa đi cấp cứu, ba mẹ tôi gọi điện thông báo cho nhà chú Ôn.

Còn ba mẹ tôi thì đến đồn công an hỗ trợ lấy lời khai.

Ở đồn cảnh sát, nam sinh kia khóc lóc thảm thiết:

“Thật sự không phải tôi cố ý giết người! Tôi chỉ là tự vệ! Thằng tàn phế đó như điên vậy, nửa đêm tự dưng muốn giết chúng tôi!”

“Nếu tôi mà không tỉnh ngủ thì đã bị giết rồi! Tôi bị oan, tôi không hề cố ý giết người đâu!”

Cảnh sát đập mạnh xuống bàn:

“Vậy hắn đang yên đang lành, tại sao lại muốn giết cậu?!”

Nam sinh lắp bắp:

“Chẳng phải là… vì hắn ghen với đôi chân của tôi sao!”

Tôi lạnh lùng bật cười:

“Cậu và Ôn Chước vốn không quen biết. Thế cậu đến nhà anh ta ngủ qua đêm làm gì?”

Cảnh sát trừng mắt, giọng nghiêm khắc:

“Khai thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị xử nặng! Muốn xin giảm án thì tốt nhất nên nói thật đi!”

Sau một hồi bị ép cung, cuối cùng cậu ta cũng khai ra mối quan hệ với Hứa Phỉ Nhiên.

“Tối hôm qua ba mẹ Ôn Chước không có ở nhà, Hứa Phỉ Nhiên muốn tìm cảm giác kích thích nên mới dẫn tôi về.”

“Bọn tôi ở ngay trước mặt Ôn Chước mà… Nhưng ai mà ngờ thằng tàn phế đó lại cực đoan đến thế! Nửa đêm không ngủ lại bò tới định giết người! Các anh nhìn đi, tôi cũng bị thương mà!”

Mẹ tôi nghe đến đây thì tức đến phát điên, tại chỗ mắng cho cậu ta một trận ra trò.

Lúc đó, điện thoại của chú Ôn cũng gọi tới.

“Anh Triệu, Tuế Tuế có ở nhà không?”

“Bác sĩ… bác sĩ nói Ôn Chước không qua khỏi, giờ vẫn nằm đây gọi tên Tuế Tuế không ngừng.”

“Có thể để con bé đến gặp nó lần cuối được không? Thằng bé… nó không chịu nhắm mắt.”

Tôi nhíu mày, nhìn ba lắc đầu.

Lần đầu tiên ba tôi nói dối chú Ôn:

“Xin lỗi anh Ôn, Tuế Tuế vừa lên tàu cao tốc về trường rồi.”

Xin lỗi chú Ôn, dì Hứa.

Ôn Chước, tôi không muốn gặp lại anh nữa.

Tôi nhanh chóng trở lại trường. Tối hôm đó, mẹ gửi tin nhắn đến:

“Ôn Chước vẫn đang gắng gượng.”

“Miệng cứ lẩm bẩm xin lỗi.”

“Haiz… ba mẹ nó thật khổ.”

Sáng hôm sau, lúc 5 giờ, mẹ lại nhắn thêm một tin:

“Đi rồi.”

Tôi mím môi, chần chừ giây lát rồi trả lời:

“Mẹ nhớ an ủi chú Ôn và dì Hứa thật tốt nhé.”

Còn về phần Ôn Chước — đời này, đời sau, mãi mãi đừng gặp lại nhau nữa.

Bốn năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, còn thi đỗ chương trình thạc sĩ – tiến sĩ liên thông.

Bất kể thế nào, kiếp này tôi đã thực hiện được giấc mơ của chính mình.

— Hết —