Chương 6 - Mối Tình Đầu Và Cuộc Sống Thứ Hai

Quay lại chương 1 :

Tôi giận đến mức toàn thân run rẩy.

“Năm đó nếu không vì cứu anh, tôi…”

Mười năm đó là khoảng thời gian mà Ôn Chước không muốn nhắc đến nhất.

Anh ta đập bàn hét lớn:

“Năm đó, năm đó, năm đó! Cô còn định nhắc lại bao nhiêu lần nữa?!”

“Cho dù năm đó cô có đi thi, thì liệu có chắc cô sẽ được điểm cao? Cô nghĩ mình đủ khả năng đỗ vào ngành hàng không à?!”

“Triệu Tuế Tuế, tôi thấy cô đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Đêm hôm đó, trái tim tôi bị Ôn Chước nghiền nát thành từng mảnh.

Nhưng điểm số 703 của hiện tại đã chứng minh một điều: tôi thật sự có thể! Tôi vốn dĩ đã có thể từ lâu rồi!

Sáng hôm sau, tôi kéo ba mẹ ra ngoài ăn mừng.

Nhưng vừa ra khỏi nhà đã chạm mặt Hứa Phỉ Nhiên đang đẩy xe lăn đưa Ôn Chước ra ngoài.

Ngay cả lúc quay đầu khóa cửa, ánh mắt Ôn Chước cũng không dời khỏi người Hứa Phỉ Nhiên.

Có cô ta ở cạnh, tâm trạng của anh ta cũng tốt hơn thấy rõ.

“Chú Triệu, cô Triệu, Tuế Tuế, mọi người ra ngoài à?”

Ba mẹ tôi sợ nói là đi ăn mừng sẽ khiến Ôn Chước thấy tổn thương, nên đành kiếm bừa lý do.

“À, đến nhà bà ngoại con bé ăn cơm thôi. Hai đứa đi đâu đấy?”

Cảm xúc của Ôn Chước lộ rõ trên mặt.

“Phỉ Nhiên đưa cháu đi tái khám.”

Vừa dứt lời, Hứa Phỉ Nhiên đã quay sang hỏi tôi ngay:

“Kết quả thi đại học có rồi, Tuế Tuế thi được bao nhiêu điểm?”

Khóe mắt tôi liếc thấy ánh nhìn của Ôn Chước cũng lập tức hướng về phía tôi.

Tôi khẽ cong môi, bình thản đáp:

“703 điểm.”

Trong ánh mắt ấy, tôi thấy rõ nét thất vọng thoáng qua trên mặt Ôn Chước.

Còn Hứa Phỉ Nhiên thì không biểu lộ gì nhiều, chỉ bình thản nói:

“Em cũng trúng tuyển vào trường mình thích rồi. Ngày 5 tháng 9 nhập học!”

Lần này thì Ôn Chước hoàn toàn không cười nổi nữa.

Với tình trạng hiện tại đừng nói là đi học, ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng không rời người khác ra được.

Nhưng Hứa Phỉ Nhiên thì khác.

Một người có thể “chuyển hướng tình cảm” không một kẽ hở như cô ta, thật sự sẽ ở bên Ôn Chước cả đời sao?

9

Trước khi nhập học, ba mẹ tổ chức một bữa tiệc mừng đỗ đại học cho tôi, và dĩ nhiên, gia đình chú Ôn cũng có tên trong danh sách mời.

Tôi đậu vào Bắc Hàng — từ trường đến chuyên ngành đều là nguyện vọng mà tôi mong muốn nhất.

Hôm tổ chức tiệc, Ôn Chước ngồi lặng lẽ trên xe lăn, còn tôi thì bị bạn bè họ hàng vây quanh, trò chuyện rôm rả giữa tiếng cười nói vui vẻ.

Đến cuối buổi, đám bạn học nhao nhao đòi chụp ảnh kỷ niệm, mọi người đều hào hứng kéo nhau lại gần.

Chỉ riêng Ôn Chước vẫn nắm chặt tay vịn xe lăn, không hề nhúc nhích.

“Mau lên đi Ôn Chước! Hai người không phải thân nhất sao? Tuế Tuế sắp lên đại học rồi kìa!”

“Đúng rồi đúng rồi! Ai mà chẳng biết hai người là thanh mai trúc mã chứ, lên nhanh đi!”

Ôn Chước mím môi không nói lời nào, nhưng hai nam sinh khác đã chạy xuống, không nói không rằng liền khiêng cả người lẫn xe lăn lên.

Chỉ có điều — người từng đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, đi đến đâu cũng là trung tâm ánh nhìn như anh ta…

Lần này chẳng còn ai nhường anh ta vị trí trung tâm nữa.

Lúc xem lại ảnh nhóm, tôi mới phát hiện Ôn Chước bị xếp ở tận rìa ngoài cùng.

Đêm trước ngày nhập học, Ôn Chước đột nhiên đến gõ cửa nhà tôi.

Tôi ra mở cửa, theo thói quen nhìn về phía trước, không thấy ai mới cúi đầu xuống — là Ôn Chước đang ngồi trên xe lăn.

Anh ta cười giễu:

“Sau này chắc anh chỉ có thể ngước nhìn em thôi.”

“Đi dạo với anh một chút được không?”

Tôi định từ chối, nhưng mẹ lại khẽ nói từ phía sau:

“Ôn Chước đã ở nhà suốt bao lâu nay, nay mới chịu ra ngoài. Con đi với nó một chút đi.”

Cái tật kiếp trước để lại — cứ thấy xe lăn là muốn đẩy.

Tôi cố kiềm chế, thu tay lại, rồi bước lên trước.

Đường trong khu biệt thự rất rộng, Ôn Chước ngồi xe lăn đi song song bên cạnh tôi.

“Chúc mừng em, đậu được vào ngôi trường mơ ước.”

Tôi đáp lại một câu cảm ơn đầy phép lịch sự nhưng cũng xa cách.

Tiếp đó, Ôn Chước rút từ trong túi ra thẻ dự thi của mình.

Anh ta cười khổ:

“Trùng hợp thật. Trường em đậu cũng là ngôi trường anh từng mơ ước. Nhưng giờ thì hết cơ hội rồi.”

“Triệu Tuế Tuế, em mang thẻ dự thi của anh theo giúp nhé. Cả đời này, có lẽ anh chỉ có thể như vậy thôi.”

Anh ta đưa thẻ cho tôi, nhưng tôi không nhận.

“Sau này có cơ hội, Hứa Phỉ Nhiên sẽ cùng anh thực hiện giấc mơ đó.”

Tôi khẽ phủi phủi muỗi vốn không tồn tại bên cạnh mình.

“Nhiều muỗi quá, về thôi.”

Ôn Chước thoáng trầm mặc, nhưng cũng không nói gì thêm.