Chương 6 - Mối Tình Đầu Và Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh
Vết thương… hình như rách ra rồi.
Không do dự, tôi ôm bụng định đi bệnh viện.
Lúc này Thẩm Diêu Quang mới nhận ra sắc mặt tái nhợt của tôi, lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
Tôi coi sự quan tâm của anh như không nghe thấy.
Vừa bước đi, vừa mở ứng dụng gọi xe.
Thẩm Diêu Quang thấy điểm đến tôi nhập, liền cầm điện thoại đuổi theo:
“Em thấy không khỏe chỗ nào à? Giờ đừng cố nữa, để anh đưa em đến bệnh viện.”
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.
Là Trang Vũ Miên.
Tôi nhanh tay giữ lấy điện thoại anh, từng chữ từng chữ nhấn mạnh: “Không được nghe! Đưa tôi đến bệnh viện trước đã!”
Tôi đã không chịu đựng nổi nữa rồi.
Tiếng chuông điện thoại vẫn dai dẳng vang lên hết lần này đến lần khác.
Lúc tôi đang chờ thang máy, anh vẫn không nhịn được mà bắt máy.
Vừa kết nối, giọng Trang Vũ Miên đầy hoảng loạn vang lên:
“Diêu Quang, cứu em với! Nhà có trộm, em ở nhà một mình, sợ lắm!”
Sắc mặt Thẩm Diêu Quang lập tức thay đổi.
Anh quên mất mình đang định làm gì, cũng quên luôn tôi cũng đang cần được chăm sóc, vội lao vào thang máy và không ngừng nhấn nút đóng cửa.
Thậm chí không liếc nhìn tôi lấy một cái.
Tôi không thể gắng gượng thêm nữa, ngã gục ngay tại chỗ.
08
Là hàng xóm đưa tôi đến bệnh viện.
Lúc họ về nhà, vừa hay nhìn thấy tôi ngất xỉu ngay trước cửa thang máy.
Bác sĩ điều trị vẫn là Giang Tùy Dã.
Anh nhìn tôi với ánh mắt không tán thành.
“Sao lại bất cẩn như vậy? Nếu không được đưa đến kịp thời, e rằng sau này em sẽ không thể làm mẹ nữa.”
Nghe đến đây, tôi theo bản năng đưa tay đặt lên bụng.
Thấy tôi mãi không nói gì, cô y tá đi theo tiến lên nắm tay tôi.
“Bây giờ chị nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không được để cơ thể mệt mỏi nữa.”
“Bác sĩ Thẩm đâu? Lúc này chị đang cần người chăm sóc nhất, sao anh ấy không đến cùng chị?”
“Không được, phải gọi điện cho anh ấy mới được!”
Vừa nói, cô ấy vừa cầm điện thoại của tôi gọi cho Thẩm Diêu Quang.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, nhưng người nghe máy lại không phải Thẩm Diêu Quang.
Là Trang Vũ Miên.
“Lâm Phong Miên, cho dù cô có kết hôn sinh con với anh ấy thì sao, tôi chỉ cần ngoắc tay một cái, anh ta liền chạy đến như chó con.”
“Cô thật nghĩ chỉ vì trong tên có chữ ‘Miên’ là có thể thay thế tôi sao?”
“Chắc anh ấy đã lâu không động vào cô rồi nhỉ? Nhưng đối với tôi, anh ấy nhiệt tình lắm đấy.”
m thanh ngoài loa vang lên rõ ràng trong phòng bệnh.
Đồng tử của y tá giãn lớn, lập tức hoảng hốt cúp máy.
Thấy mọi người trong phòng đều nhìn về phía mình, sắc mặt cô ấy thoáng cứng lại.
Hú hồn, sao lại có cảm giác như mình là người ngoại tình thế này!
“Ha ha, vừa rồi bấm nhầm số, để tôi gọi lại.”
Run rẩy gọi lại lần nữa, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh máy móc lạnh lùng.
Điện thoại đã tắt nguồn.
Ánh mắt của mọi người từ chiếc điện thoại chuyển sang tôi, ánh nhìn đầy thương hại, đồng cảm, tò mò…
Tôi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, lạnh nhạt nói:
“Thẩm Diêu Quang ngoại tình rồi, sẽ không đến chăm sóc tôi đâu. Mấy ngày này làm phiền mọi người vậy.”
Nói xong, tôi tháo nhẫn cưới ra, ném vào thùng rác.
Rác rưởi thì phải ở trong thùng rác.
Thẩm Diêu Quang đã ngoại tình, đồng nghiệp của anh ta chắc chắn phải biết.
Chỉ không biết, khi hình tượng cao lãnh của bác sĩ Thẩm bị bóc trần vì bê bối hôn nhân, liệu anh ta còn có thể đứng trên cao nữa không.