Chương 7 - Mối Tình Đầu Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hồi đó Tư Hành là nhân vật huyền thoại trong trường, có biết bao nữ sinh tỏ tình với anh nhưng đều bị từ chối.

Còn tôi khi đó đầu óc toàn là yêu đương mù quáng, mắt chỉ nhìn mỗi Mộ Phàm, làm gì để ý đến ai khác.

Lần tái ngộ với Mộ Phàm là ở lễ cưới của đại tiểu thư nhà họ Tư.

Những người được mời hôm đó đều là nhân vật quyền lực và tài năng, với họ đây còn là cơ hội để mở rộng mối quan hệ.

Mà Mộ Phàm thì bám lấy cây cỏ cuối cùng, lén lút trà trộn vào.

Tôi im lặng, lặng lẽ quan sát gương mặt Tư Hành đang dần chuyển từ đỏ sang đen.

Mới chỉ hai tháng không gặp, Mộ Phàm đã già nua đi rất nhiều. Hôm nay anh ta mặc bộ vest nhàu nát từ vài năm trước – chính là bộ cao cấp tôi từng mua cho anh ta.

Ánh mắt anh ta xuyên qua đám đông, dừng lại trên người tôi, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn.

“Tôi không ngờ em vội ly hôn với tôi như vậy là để trèo cao vào nhà họ Tư.” Anh ta nghiến răng nói tiếp, “Loại phụ nữ như em thì nhà giàu nào mà thèm! Nếu em chịu cúi đầu xin lỗi, chúng ta vẫn có thể là vợ chồng hạnh phúc…”

Đột nhiên, tay tôi truyền đến một luồng ấm áp. Tôi quay đầu lại, thấy Tư Hành đang đứng sau lưng tôi.

“Mắt anh mù chứ tôi thì không.”

Giọng nói lạnh lùng không mang theo một chút cảm xúc nào. Lúc đó tôi mới phát hiện, thì ra anh ấy cũng có một mặt bá đạo như vậy.

Anh lập tức gọi bảo vệ tới định đuổi Mộ Phàm ra ngoài, nhưng không ngờ Mộ Phàm đột nhiên rút ra một con dao gọt trái cây, lao về phía tôi!

“Phập…”

Tiếng dao đâm vào da thịt lạnh lẽo vang lên.

Trong tích tắc, Tư Hành chắn trước mặt tôi!

Vai anh bị đâm trúng, máu đỏ chói chảy thành từng giọt nhỏ xuống từ cánh tay.

Mọi người xung quanh sợ hãi la hét, nhanh chóng né tránh.

May mà bảo vệ kịp thời khống chế, vài người lao tới giữ chặt Mộ Phàm nằm rạp dưới đất.

Tim tôi thắt lại, nước mắt không ngừng tuôn xuống mặt.

Tư Hành rõ ràng đau đến mặt trắng bệch, nhưng vẫn quay lại an ủi tôi: “Đừng khóc, anh không đau đâu.”

Tôi sụt sịt mũi: “Anh là đồ ngốc à? Rõ ràng tránh được mà!”

Anh trêu chọc: “Vậy giờ em tin anh thật lòng thích em chưa…”

Ánh mắt anh nóng rực, yết hầu chuyển động mạnh. Một giây sau, anh cúi người hôn tôi lần nữa.

Tim tôi rung lên.

Tôi bất giác thở dài — xem ra sau này phải cố gắng kiếm tiền hơn nữa rồi, dù sao cũng phải nuôi một “đại thiếu gia phá của” như vậy mà.

Ngày này năm sau, chúng tôi kết hôn.

Nghe nói công ty của Mộ Phàm phá sản, Giang Oản cũng đá anh ta để đến với một cậu ấm nhà giàu khác.

Anh ta không chỉ bị nợ nần chồng chất, mà còn phải một mình chăm con.

Nhưng tất cả những điều đó… có liên quan gì đến tôi đâu. Bây giờ tôi là một “tiểu phú bà” thực thụ rồi!

Trong lễ cưới, ba tôi trang trọng trao tay tôi cho Tư Hành.

Anh ấy nắm lấy tay tôi, mỉm cười, bờ môi ấm áp in lên trán tôi như một nghi lễ thiêng liêng.

“Anh rất hạnh phúc… May mắn thay kiếp này không bỏ lỡ em.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)