Chương 7 - Mối Tình Đầu Giấu Kín

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

“Bà cứ xem mấy tài khoản cùng chủ đề, học hỏi thêm cách quay, cách chỉnh video cho hấp dẫn hơn. Riêng món ăn thì bà khỏi lo, ngon lành số một! Cố lên nha!”

Tôi không nản.

Tôi tự nói với lòng mình như vậy.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi – Triệu Lan Anh – thật sự cố gắng làm một việc vì chính bản thân mình.

Và tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Từ đó trở đi, mỗi ngày ngoài thời gian nấu cơm cho mấy bạn trẻ, tôi đều dành thời gian để học.

Học cách quay video sao cho đẹp hơn, góc quay nào vô nghĩa thì cắt bỏ.

Tôi còn tham gia rất nhiều nhóm dạy làm video ngắn. Khi biết tuổi tôi, mọi người không cười chê mà còn nhiệt tình động viên tôi.

Cứ như thế, ngày qua ngày, tôi kiên trì đăng video mỗi ngày, tài khoản cũng dần có khởi sắc.

Có người bình luận nói mỗi lần gọi đồ ăn đều phải xem video của tôi.

Có người nhắn tin riêng hỏi cách tôi nấu một món cụ thể.

Thậm chí, tôi đã có vài nghìn người theo dõi, họ thân mật gọi tôi là “bà Lan Hoa”.

Tài khoản ngày càng nhận được phản hồi tích cực, tôi cũng ngày càng tự tin hơn.

Cho đến khi… Hạ Nhàn tìm tới.

Anh ta bước vào nhà, đảo mắt nhìn xung quanh.

Thấy chiếc điện thoại đang được gắn trên giá quay, đặt trên thớt để ghi hình, anh ta nhíu mày.

“Tôi tưởng thằng con nói đùa, ai ngờ bà thật sự đú theo tụi trẻ quay mấy cái video ngắn này đấy hả?”

Tôi đáp:

“Người trẻ quay được, sao tôi lại không quay được?”

Hạ Nhàn vẫn cái dáng vẻ đó, giống hệt thời còn trẻ — đánh giá tôi từ đầu tới chân rồi hiện lên ánh nhìn đầy ẩn ý:

“Quay video ngắn, muốn làm blogger?

“Lan Anh, bà hiểu cái này không đấy?”

Tôi nói, ban đầu tôi không hiểu thật. Nhưng tôi có thể học.

Hạ Nhàn lắc đầu, cười như thể bất lực:

“Lan Anh, mấy thứ này không dành cho tuổi như bà. Bà đã làm nội trợ ba mươi năm rồi, giờ lại nổi cơn điên gì nữa vậy?”

Tôi nhìn anh ta, trong lòng vừa buồn cười, vừa tức giận:

“Hạ Nhàn, ông làm giảng viên đại học mà lại nói ra được câu như vậy à?

“Nếu người lớn tuổi không thể học, không thể tiếp cận cái mới, vậy mấy câu ông hay treo ngoài miệng như ‘học suốt đời’, ‘biển học vô bờ’… chẳng phải đều là nói xàm à?”

“Ông bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn thường xuyên đi khắp nơi tham dự hội thảo, cập nhật xu hướng ngành nghề — vậy có gọi là nổi điên không?”

Hạ Nhàn nghẹn họng, rồi lầm bầm:

“Tôi khác bà mà!”

“Đúng, chúng ta khác nhau thật.”

Tôi cười chua chát.

“Hạ Nhàn, ông thừa nhận đi — từ đầu đến cuối, ông chưa bao giờ xem chúng ta là người ngang hàng.

“Trong lòng ông, ông vốn dĩ đã coi thường tôi.”

Hạ Nhàn sững người.

Anh ta há miệng, hồi lâu sau mới nói:

“Tôi đúng là thấy giữa chúng ta không cùng đẳng cấp. Tôi cũng thấy Khinh Khinh mới là người hợp với tôi — tâm đầu ý hợp, tri kỷ tâm hồn.

“Nhưng tôi vẫn giữ lời, cưới bà, sống với bà cả đời. Bà còn chưa hài lòng chỗ nào nữa?”

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt — người mà tôi đã yêu suốt ba mươi năm — mà chua chát bật cười:

“Ông cưới tôi, vậy tôi phải biết ơn?

“Tôi nên rưng rưng nước mắt, sống cả đời không oán không hối, chỉ để hầu hạ ông, và lo cho dòng họ nhà họ Hạ?

“Trong mắt các người, mọi sự hy sinh của tôi đều là điều đương nhiên.

“Tôi sinh ra đã là một bà nội trợ tầm thường, quê mùa, không xứng học cái mới, không xứng được thay đổi, càng không xứng có cuộc sống của riêng mình.”

Từ trước đến giờ, tôi chưa từng nói với anh ta một đoạn dài như vậy.

Càng chưa từng nói ra một cách thẳng thắn, sắc bén đến thế.

Sắc mặt Hạ Nhàn tái xanh rồi trắng bệch, đứng đơ cả người, không thốt nổi câu nào.

Hệ thống chậm rãi cất tiếng:

“Simone de Beauvoir từng nói: ‘Không thể bẻ gãy đôi cánh của một người phụ nữ, rồi quay sang than thở tại sao cô ấy không biết bay.'”

Tôi chưa từng nghe tên người phụ nữ mà hệ thống vừa nhắc đến, nhưng tôi hiểu câu nói đó.

Hạ Nhàn, là ông sai hoàn toàn.

Ông không thể vừa dùng đủ thứ chuyện lặt vặt trong nhà — cơm nước, chợ búa, lau dọn, con cái — để làm đầy cuộc đời tôi.

Rồi quay sang chỉ trích tôi rằng: vì sao tôi tầm thường, vì sao tôi không biết mộng mơ, không biết sống thi vị?

Hôm đó, Hạ Nhàn mặt mày tối sầm rời khỏi nhà.

Ngày hôm sau, ông ta gửi đến một bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn.

Tôi khen ông ta cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Ly hôn sớm một chút, ông ta còn kịp đường đường chính chính bắt đầu một mối tình “xế chiều” với Tống Khinh.

Hạ Nhàn đáp:

“Thằng con nói đúng, bà đúng là không biết quý trọng những ngày tháng yên ổn.

“Bà cứ đòi làm loạn, thì tôi chiều. Tôi muốn xem thử, bà rời khỏi tôi rồi thì sống được cái kiểu gì.”

Con dâu than phiền với tôi rằng Hạ Nhàn công khai đón Tống Khinh về nhà.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)