Chương 7 - Mối Tình Đầu Đầy Hối Hận

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi không hiểu tại sao… mà lại bật cười.

Tôi đã chờ câu nói này, chờ lâu đến mức đau cả tim

Những đêm dài trằn trọc, những lần khóc đến tim như bị bóp nghẹt, những buổi tối đen kịt chẳng thấy ánh sáng, từng phút từng giây tôi đều chờ anh quay đầu lại.

Tôi chờ anh trưởng thành, chờ anh nhận ra, chờ anh một ngày sẽ nói với tôi rằng:

“Anh đã sẵn sàng,

để sống tử tế cùng em.”

Và bây giờ…

Ngày đó cuối cùng cũng đến rồi.

Bình thường rất hay đùa cợt, vậy mà hôm đó anh lại hiếm khi nghiêm mặt:

“Chúng ta sẽ không chia tay đâu, vợ à, đừng nói mấy câu như vậy.”

Thật ra lúc đó trong lòng em cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình chia tay, nên dù trong tấm bưu thiếp ấy, em cũng không hỏi liệu em và Lý Hạc Danh có còn bên nhau không. Làm sao mà chia tay được chứ?

Bên nhau mười năm, chúng em đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời nhau rồi. Chắc hẳn Lý Hạc Danh cũng nhận được tấm bưu thiếp mà anh ấy từng viết, không biết trong đó ghi những gì, mà em cũng không muốn biết nữa. Hôm đó em đã nói rất rõ ràng rồi, hy vọng cuối cùng dù không thể ở bên nhau, cũng có thể chia tay trong hòa bình.

Rõ ràng Lý Hạc Danh không nghĩ vậy. Tan làm về, em bất ngờ thấy anh ngồi trước cửa nhà, có phần sững sờ. Anh trông như đã uống không ít rượu, râu không cạo, mắt đỏ ngầu, cả người đầy vẻ sa sút. Em theo bản năng lùi lại một bước:

“Anh đến đây làm gì?” Lý Hạc Danh giơ tay ra: “Anh nhận được cái này, chắc em cũng nhận được rồi chứ?” Em thấy trong tay anh là tấm bưu thiếp, phía trên chỉ có một dòng ngắn ngủi:

“Lý Hạc Danh của ba năm sau, thật ghen tị với anh vì đã cưới được vợ em, phải đối xử tốt với cô ấy nhé.” Em im lặng. Giọng anh khàn khàn:

“Cố Nam, anh thật sự biết mình sai rồi. Là anh trước kia quá trẻ con, cứ nghĩ em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, nghĩ rằng bất kể anh có làm gì thì em cũng sẽ tha thứ, sẽ chờ đợi anh. Anh quên mất em cũng biết đau lòng.”

“Giờ thì anh đã biết mình muốn gì rồi. Anh sẽ sống cho tử tế, không ra ngoài chơi nữa. Em quay về đi, được không?”

Tôi không hiểu sao lại bật cười. Câu nói này, tôi đã chờ quá lâu, đợi đến đau lòng, đợi đến tan nát. Bao đêm trằn trọc không ngủ, bao lần khóc đến đau cả tim, những đêm dài tưởng như không bao giờ sáng… từng phút từng giây, em đều chờ anh quay đầu lại.

Tôi chờ anh trưởng thành, chờ anh nhận ra, chờ anh nói với em rằng anh muốn sống cuộc đời tử tế với em. Và hôm nay, câu nói ấy cuối cùng cũng đến. Nhưng… đã quá muộn rồi.

10

Tình cảm của tôi với anh vẫn còn chút quen thuộc, nhưng tình yêu ấy thì đã bị bào mòn từng ngày, từng chút một, đến cạn kiệt.

Tôi nói khẽ: “Muộn rồi, Lý Hạc Danh. Chúng ta không thể quay lại được nữa, muộn thật rồi.”

“Không muộn đâu!” Anh ta nắm chặt lấy tay tôi, giọng bắt đầu run:

“Mới chỉ chia tay nửa năm thôi, Cố Nam, không muộn mà!

Chúng ta còn trẻ, mình kết hôn đi, được không? Trước kia em nói muốn đi du lịch kết hôn, mình đi Bắc Âu, đi Nam Cực, đi bất cứ đâu em muốn! Sau này anh sẽ sống thật tử tế, tan làm là về nhà, sẽ không bao giờ dính đến người phụ nữ nào khác—” “Không cần đâu.” Tôi từ từ rút tay khỏi tay anh. “Tôi không còn yêu anh nữa rồi.”

Ánh sáng trong mắt Lý Hạc Danh từng chút, từng chút một vụt tắt thành tuyệt vọng. Tôi cúi đầu: “Giờ tôi sống rất tốt. Nếu anh thực sự còn chút tình cảm, thì đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Lý Hạc Danh quát lớn: “Tôi đã cảnh cáo cô không được đến tìm cô ấy nữa rồi mà! Tôi nói rồi, việc đuổi việc cô là quyết định của riêng tôi, không liên quan gì đến Cố Nam cả!”

Kỷ Vân Hàn ngơ ngác tại chỗ. Sau đó vành mắt cô ta đỏ bừng lên, giọng cũng lớn hẳn: “Nếu không phải vì cô ta, sao anh lại thành ra như thế này? Rõ ràng trước đây anh nói ở bên em rất vui mà!”

“Đó là trước đây, là lúc tôi còn chưa trưởng thành, là do tôi sai!” Lý Hạc Danh đầy bực bội: “Là tôi đơn phương muốn quay lại với cô ấy, tất nhiên phải cắt đứt với cô, chuyện này không liên quan đến cô ấy. Nếu cô còn dám đến làm phiền cô ấy lần nữa thì cứ thử xem!”

Kỷ Vân Hàn rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở: “Anh dám nói là anh chưa từng thích em sao? Sao anh có thể đối xử với em như vậy!”

“Có gì mà không dám nói?!” Lý Hạc Danh hoàn toàn chẳng để tâm: “Tôi chưa từng thích cô. Cùng lắm chỉ là chút cảm giác mới mẻ. Là tôi ngu ngốc, tôi như vậy là đáng đời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, giữa chúng ta chẳng có khả năng nào cả, biến mau đi!”

Kỷ Vân Hàn trừng lớn mắt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống từ hốc mắt cô, hàng mi run rẩy bị nước mắt thấm ướt. Đến tôi đứng bên cạnh nhìn cũng thấy có chút đáng thương.

Cô ta nghẹn ngào: “Lý Hạc Danh, anh đúng là đồ khốn!”

Nói xong liền quay đầu chạy đi trong bộ dạng vô cùng chật vật.

“Xin lỗi…” Lý Hạc Danh quay sang nhìn tôi, trên mặt đã mang theo vẻ dè dặt: “Tôi đã nói với cô ta rồi, không ngờ cô ta lại đến tìm em. Em cũng thấy rồi đấy, giữa tôi và cô ta chẳng còn gì nữa, sau này—”

“Không liên quan đến tôi.” Tôi lạnh nhạt ngắt lời, mặt không cảm xúc: “Tránh ra, tôi muốn về nhà.”

11

Lý Hạc Danh vẫn không chịu buông tay.

Anh ta bỏ bê công việc ở công ty, ngày nào cũng đến dây dưa với tôi. Tức đến mức Hứa Tinh Dã đã đánh nhau với anh ta mấy trận, thậm chí còn kéo nhau đến tận đồn công an. Vậy mà Lý Hạc Danh mặt mũi bầm dập vẫn không quên tới tìm tôi, cứ như không níu kéo được thì thề không bỏ cuộc.

Không biết từ khi nào tuyết bắt đầu rơi ngoài cửa sổ, trong tivi vang lên tiếng người dẫn chương trình: “Theo thông tin khí tượng, từ đêm nay đến ngày mai sẽ xuất hiện trận bão tuyết lớn nhất kể từ năm 2003, độ dày tuyết dự kiến sẽ đạt từ 15 đến 20cm. Trung tâm khí tượng quốc gia đã phát đi cảnh báo tuyết đỏ vào lúc 22 giờ 46 phút ngày 25…”

Hứa Tinh Dã bực bội liếc ra ngoài cửa sổ, nghiến răng dập điếu thuốc trong gạt tàn: “Sao không bị đông chết đi cho rồi, sớm biết thế này đã dọn nhà từ lâu, đúng là xui xẻo.”

Tôi nhìn theo ánh mắt anh ấy, dưới cột đèn đường ngoài tầng trệt, Lý Hạc Danh đứng yên lặng nơi đó, ánh lửa màu cam nơi đầu ngón tay bị tuyết lớn phủ kín, lúc ẩn lúc hiện.

Đây đã là lần thứ bảy hay thứ tám gì đó trong tháng này anh ta đến, gần như là ngày nào cũng đến.

Tôi chưa từng mềm lòng.

Nhưng hôm nay tuyết rơi quá dày, lạnh đến đáng sợ, cứ thế này qua đêm e rằng sẽ xảy ra chuyện.

Tôi thở dài, cầm lấy điện thoại, tìm lại số mà mình đã chặn từ lâu.

Chưa kịp vang chuông bên kia đã nhấc máy.

“Lý Hạc Danh,” tôi mệt mỏi lên tiếng, “Anh rốt cuộc muốn gì nữa? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không quay lại với anh.”

Giọng nói của Lý Hạc Danh khàn khàn, như nghẹn lại trong cổ họng…

“Cố Nam, chúng ta chưa từng thật sự nói chuyện rõ ràng với nhau. Em muốn chia tay cũng được, nhưng lần cuối cùng, chúng ta hãy nói hết mọi chuyện. Dù có chết, anh cũng muốn chết cho rõ ràng.”

Hứa Tinh Dã ở bên cạnh đã xắn tay áo lên: “Nói cái con khỉ, tôi thấy cậu là chưa ăn đủ đòn đấy, hôm nay không đập chết cậu thì tôi không mang họ Hứa!”

Tôi kéo anh ấy lại: “Thôi đủ rồi, lần trước đã vào đồn công an còn chưa thấy đủ mất mặt à?”

Tôi hạ giọng: “Thật ra anh ta nói cũng có lý. Dù sao cũng từng bên nhau mười ba năm, chia tay cũng nên nói rõ một lần. Lần cuối thôi, em cũng không muốn anh ta cứ mãi quấy rầy cuộc sống của chúng ta.”

Hứa Tinh Dã nhìn tôi rất lâu, cuối cùng nghiến răng, ép ra một câu từ kẽ răng đầy miễn cưỡng: “Nếu em đã nói vậy… thì được.”

Thế nhưng lúc tôi ra khỏi cửa, anh ấy lại bất ngờ kéo tôi lại, hai tay ôm lấy mặt tôi hôn mạnh xuống.

Hôn rất lâu, Hứa Tinh Dã thở hổn hển, lấy trán mình chạm vào trán tôi, giọng trầm thấp:

“Lần cuối đấy. Nếu còn lần sau… anh sẽ không ngại dùng cách của mình để giải quyết.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)