Chương 5 - Mối Tình Bí Ẩn Giữa Anh Em
8.
Về lại trường.
Mới làm được hai câu toán, ngẩng đầu đã thấy Giang Diệm Trì bưng cơm ngồi chễm chệ vào chỗ bạn cùng bàn của tôi.
“Từ giờ anh sẽ chuyển sang lớp em, giám sát em học hành. Dù sao em cũng là hy vọng duy nhất của nhà họ Giang mà.”
Anh ta thì thầm bên tai tôi.
Rồi đẩy hộp cơm về phía tôi.
Giang Diệm Trì quyết định chính thức “nằm im hưởng thụ”.
【Kiếp trước tôi cày như trâu, cuối cùng vẫn phải chết sớm. Kiếp này chí ít tôi cũng phải sống đến lúc Giang Lệ sinh con cho tôi, tôi sẽ làm một người đàn ông mẫu mực kiểu Đức Hoa.】
Mực bút loang trên giấy, tạo thành vòng tròn như gợn nước khi có viên đá ném xuống.
Giang Diệm Trì sống lại, lại muốn làm “Đức Hoa phiên bản tình cảm”.
Tôi thật sự tuyệt vọng với đường suy nghĩ của anh ta.
Lớp tôi là lớp trọng điểm, cường độ học tập không phải thứ Giang Diệm Trì chịu nổi.
Tôi chần chừ mở miệng:
“Anh nghĩ kỹ chưa?”
Anh ta gật đầu nghiêm túc.
Cho đến khi nhận được mười hai tờ đề trong vòng nửa buổi, tôi thấy ánh mắt anh ta dần dại đi.
Bạn ngồi bàn sau đâm đâm tôi, nhét một tờ giấy:
【Lớp trưởng, cậu có bị tên đầu gấu ép buộc không? Hắn có bỏ thuốc vào cơm không? Nếu bị đe dọa thì chớp mắt nhé, cả lớp sẽ cứu cậu!】
Giang Diệm Trì gác chân chữ ngũ, vẻ mặt ung dung tự tại,
còn chọc thủng cả đề bằng cây bút.
Bạn ngồi sau vỗ nhẹ vai tôi, tôi không kịp phản ứng… chớp mắt một cái.
Cô ấy xót xa vỗ vỗ vai tôi: “Lớp trưởng, mệnh cậu khổ quá rồi…”
Tôi day trán bất lực.
Từ đây, danh tiếng “ác bá” của Giang Diệm Trì càng vang xa.
Chỉ trong ba tiếng đồng hồ, tôi đã bị toàn bộ giáo viên các môn gọi vào văn phòng hỏi thăm từng người một:
“Giang Diệm Trì đến lớp có ảnh hưởng đến việc học của em không?”
Tôi đồng loạt trả lời rằng ba mẹ Giang thuê tôi làm gia sư riêng cho anh ta.
Coi như miễn cưỡng được chấp nhận.
“Nếu em bị cậu ta bắt nạt, nhất định phải báo với giáo viên sớm nhé.”
Cô chủ nhiệm dặn dò đầy cảnh giác.
Giờ đây, Giang Diệm Trì đã trở thành “đối tượng trọng điểm cần theo dõi”.
Mà cũng chính là do tôi gây ra…
Giang Diệm Trì nhân danh “quan tâm tôi”, suốt ngày bám dính lấy tôi.
【Miễn là tôi còn ở đây, không ai được phép bắt nạt Giang Lệ! Tôi nhớ bên trường X có thằng Trần gì đó cứ gây sự với cô ấy, còn nói con gái vô dụng. Hay là tôi đi xử lý nó trước?】
Tôi bịt miệng anh ta lại,
“Không được bắt nạt ai cả! Danh hiệu đầu gấu của anh đã đủ nổi tiếng rồi!”
Nói xong tôi mới sực nhớ… mình lại lỡ đọc được suy nghĩ của anh ta.
Mặt Giang Diệm Trì đỏ ửng, ánh mắt lập lòe.
【Giang Lệ hiểu tôi đang nghĩ gì! Đúng là tâm ý tương thông, sinh ra là để dành cho nhau!】
Tôi vội vàng rút tay về.
Còn lau lau vào áo đồng phục.
Tôi sợ anh ta lại nổi điên mà liếm lòng bàn tay tôi thì chết.
Giang Diệm Trì càng lúc càng dính tôi không rời, tôi nói kiểu gì cũng vô ích.
Nhất quyết muốn làm bảo mẫu 24/7 cho tôi.
Chỉ là… nhìn biểu cảm anh ta, có gì đó sai sai.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, tôi tiện miệng nói một câu muốn mua khăn quàng cổ.
Thế là… Giang Diệm Trì ngồi ngay trong tiết Vật Lý mà bắt đầu đan khăn. Thậm chí còn thêu thêm vài bông hoa vàng lên đó.
Sự khéo tay đến mức khiến người ta phải trầm trồ.
Trên diễn đàn “hội những người chồng mẫu mực”, phát ngôn của anh ta hot đến nỗi bốc cháy:
【Cách giữ chân một người con gái tốt nhất là dốc hết lòng. Cô ấy ăn cơm tôi nấu, đeo khăn tôi đan, ngồi sau xe đạp tôi chở. Ngày qua ngày, tiềm thức sẽ khiến cô ấy không nỡ rời xa tôi.】
【Làm một người chồng lý tưởng, nhất định phải có tinh thần nổi loạn, dám nói không. Ví dụ, cô ấy đòi ăn một cái bánh việt quất, thì mình phải nói không được — mà phải làm ba cái, để thể hiện tinh thần phản kháng. Hay như khi cãi nhau, có nên làm việc nhà không? Tất nhiên là không — phải mặt lạnh rửa bát, để cho cô ấy thấy mình cũng không dễ bắt nạt đâu.】
Bên dưới bình luận sôi nổi:
【Học được rồi, sư phụ đúng là có hàng thật.】
【Ngày X tháng X, làm chồng tốt là có vợ đẹp.】
Giang Diệm Trì hoàn toàn đắm chìm trong thế giới “chồng lý tưởng” của riêng mình, không thể thoát ra.
Thành tích học tập thì ngày càng thảm hại. Nhưng anh ta chẳng hề nhận ra điều đó.
Tôi bắt đầu thấy đau đầu.
Ra hành lang hóng gió một chút.
Tình cờ bắt gặp một nam sinh đeo kính gọng đen, ôm sách trong lòng.
Tôi khẽ vui mừng trong lòng.
Đây chẳng phải là trợ lý đắc lực của tôi ở kiếp trước – Tống Minh Cảnh sao?
“Tôi giúp cậu cầm một phần.”
Tôi đỡ lấy đống sách một cách rất quen tay.
Tống Minh Cảnh gật đầu cảm ơn.
Cậu ấy là học sinh chuyển trường vì bị bắt nạt ở trường cũ.
Thành tích xuất sắc, dung mạo sáng sủa, tính tình hiền lành.
Ở kiếp trước, khi làm trợ lý cho tôi, cậu ấy giúp được rất nhiều việc.
Kiếp này, tôi muốn “thu nạp” cậu sớm hơn.
Tôi tươi cười đưa cậu về chỗ ngồi, giới thiệu qua tiến độ học tập hiện tại của lớp.
Không thể không nói, Tống Minh Cảnh thật sự ngoan ngoãn, giống như một chú thỏ trắng vừa đáng yêu vừa dễ hoảng loạn.
Việc cậu bị bắt nạt ở trường cũ cũng phần nào liên quan đến vẻ ngoài của mình.
Ở lớp tôi, với tư cách là lớp trưởng, sao tôi có thể để chuyện đó lặp lại?
Bỗng nghe thấy tiếng lòng đầy oán khí vang lên:
【Thằng họ Tống lại bám lấy vợ tôi. Liệu tôi có thể đánh chết nó không?】
【Giết người bị xử mấy năm nhỉ?】
Toàn mùi ghen tuông và oán phụ nồng nặc.
Không ngờ mối nguy lớn nhất với Tống Minh Cảnh… lại là Giang Diệm Trì.
Tôi vỗ một cái lên sau đầu Giang Diệm Trì, “Giang Diệm Trì, tối nay tôi phải kèm anh học đấy.”
Tôi cười lạnh.
Giang Diệm Trì toát mồ hôi: “Thật ra… không học cũng được mà.”
【Làm một người chồng mẫu mực, chỉ cần phục vụ vợ cho tốt là được.】
Anh ta đúng là suy nghĩ thoáng thật đấy.
Tống Minh Cảnh hỏi:
“Chị Lệ, em có thể xin số liên lạc của chị không?”
Bạn cùng lớp gọi tôi là “lớp trưởng” hoặc “chị Lệ” là chuyện quá bình thường.
Tôi gật đầu thoải mái, vui vẻ trao đổi liên lạc với cậu ấy.
Sắc mặt Giang Diệm Trì đen như đáy nồi.
【Bình tĩnh đi Giang Diệm Trì, mày là chính thất, còn có nhà vợ hậu thuẫn, khác gì cái tên nghèo rớt kia chỉ biết tự bươn chải.】
Khóe miệng tôi cười đến mức muốn giữ cũng không được.
Để ngăn Giang Diệm Trì gây rối, tôi còn cố ý đổi chỗ ngồi, đẩy anh ta ra sát tường.
Tất cả mấy hành động lén lút của anh ta, tôi đều thấy hết.
【Tôi không kiềm được mình. Bề ngoài là chính thất đàng hoàng, nhưng trong lòng thì vẫn phải tranh sủng như nam tiểu tam.】
Tôi chỉ thấy… sao chuyện này càng lúc càng kỳ cục.
Reng—
Điện thoại báo có yêu cầu kết bạn mới.
Tôi liếc sang Giang Diệm Trì, anh ta đang giả vờ chăm chú xem sách dạy nấu ăn.
Người gửi là một tài khoản phụ. Avatar là một ngọn lửa.
Tin nhắn yêu cầu kết bạn là mẫu mặc định của hệ thống.
Kiếp trước, tôi tưởng là ai đó cần giúp nên không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Vài ngày sau, tài khoản đó đột nhiên phát rồ, tự xưng là “Trạm thu nhận cảm xúc tiêu cực”.
Chỉ những người được thần chọn mới nhận được lời mời này, nói rằng có thể lắng nghe tất cả những phiền não của tôi.
Lúc đó tôi không tin.
Tài khoản này định kỳ gửi cho tôi những “ưu điểm” của trạm thu nhận tiêu cực, còn nói có thể giải quyết mọi vấn đề trong lòng tôi.
Tôi để đó rất lâu, không phản hồi.
Cho đến một lần tôi thi trượt, không có ai bên cạnh để trút bầu tâm sự, tự nhiên lại nhớ đến tài khoản đó.
Tôi nhắn một tin.
Và đối phương… trả lời ngay lập tức.
Cuộc trút bầu tâm sự đầy tiêu cực kéo dài đã chính thức bắt đầu.
Tài khoản quen thuộc, lời lẽ quen thuộc, khiến tôi như sống lại kiếp trước.
Thì ra… người đứng sau đó là Giang Diệm Trì.
Cũng không ngoài dự đoán của tôi.
🔥: 【Xin chào, chúc mừng bạn đã được Trạm Thu Nhận Cảm Xúc Tiêu Cực chọn làm khách mời đặc biệt.】
🔥: 【Bạn có thể thoải mái chia sẻ mọi phiền não tại đây. Chúng tôi sẽ tiếp nhận tất cả, thậm chí có khả năng giúp bạn giải quyết vấn đề hiện tại~】
Nhìn vào không khác gì… một vụ lừa đảo cao cấp.
Giang Diệm Trì đang hì hục làm bài Vật Lý, tôi thì buồn chán nên gửi thử một tin nhắn cho cái Trạm cảm xúc đó.
荔枝很甜 (Vải rất ngọt): 【Có ở đó không? Tôi có chuyện phiền lòng muốn nói.】
Điện thoại của Giang Diệm Trì rung lên.
Tôi lại gửi thêm một sticker mặt méo.
Điện thoại của anh ta lại rung thêm lần nữa.
Giang Diệm Trì hắng giọng, “Tin nhắn rác thôi.”
Tôi nhướng mày, không nói gì.
Kiếm cớ đi vệ sinh để rời khỏi chỗ.
Tiếng lòng của Giang Diệm Trì vang lên:
【Phiền não của vợ chính là phiền não của tôi. Tôi nhất định sẽ hoàn thành trách nhiệm của một người chồng mẫu mực, giúp vợ giải quyết mọi chuyện.】