Chương 5 - Mối Thù Thế Giới Tái Sinh

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sáng hôm sau , trên con đường Chu Tước phồn hoa nhất kinh thành, trống chiêng vang dội.

 

Chỉ có điều, đây không phải nhà ai cưới gả, mà là gánh hát do chính ta mời đến, đi phía trước mở đường.

 

“Nghe đây! Xem đây! Kẻ háo sắc đêm khuya xông vào khuê phòng, bị bắt tại trận!”

 

Theo sau gánh hát là một chiếc xe bò rách nát dùng để chở đồ ôi thiu.

 

Tạ Niệm Thần bị trói chặt như bánh chưng, miệng nhét giẻ rách, giống hệt con heo chờ làm thịt, bị quẳng trên xe.

 

Trước n.g.ự.c hắn treo một tấm ván gỗ, nét chữ phóng túng viết tám chữ lớn:

 

“Đêm khuya trèo tường, hái hoa bất thành.”

 

Ta ngồi trong kiệu mềm phía sau , xuyên qua rèm sa, lạnh lùng nhìn hết thảy.

 

Dân chúng xung quanh tụ lại ngày càng đông, tiếng chỉ trỏ bàn tán dậy lên như sóng.

 

“Chẳng phải đó là Tạ tiểu Hầu gia sao ? Sao lại ra nông nỗi này ?”

 

“Hừ, không thấy bảng à ? Hái hoa tặc đó! Nghe nói nửa đêm mò vào phòng Thịnh đại tiểu thư, định cưỡng ép đấy!”

 

“Chậc chậc, trong nhà vừa cưới biểu muội đang mang thai, ngoài miệng lại còn thèm tiền của vị hôn thê cũ, ăn ở thế này thật khó coi!”

 

“Hầu gia gì chứ, ta thấy chỉ là một tên vô lại !”

 

Tạ Niệm Thần ngày thường kiêu ngạo ngang ngược, sớm đã đắc tội với không ít người .

 

Có kẻ ném lá rau thối, trứng gà hư, thậm chí còn có người nhặt phân ngựa bên đường, mưa gió trút cả lên người hắn .

 

Hắn cố sức vùi mặt vào đống rơm bẩn thỉu trên xe.

 

Đáng tiếc, dây trói quá chặt, đến nhúc nhích cũng không được .

 

Đôi mắt đỏ ngầu tơ m.á.u ấy trừng trừng nhìn ta , như thể muốn phun ra lửa.

 

Ta nhìn hắn , khóe môi cong lên, cười không thành tiếng.

 

“Thích không ?”

 

Đến nha môn Kinh Triệu Doãn, ta sai người lôi hắn xuống, quẳng thẳng giữa đại sảnh.

 

Kinh Triệu Doãn Triệu đại nhân nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nhìn bộ dạng t.h.ả.m hại của Tạ Niệm Thần, kinh đường mộc đập xuống vang trời.

 

“Dưới công đường là ai, vì sao ồn ào?”

 

Ta tiến lên hành lễ, mắt đỏ hoe, cố ép ra hai giọt nước mắt, rồi nghẹn ngào nói :

 

“Dân nữ Thịnh An Ninh, cáo trạng Tạ Niệm Thần đêm khuya xông vào nhà dân, mưu toan cưỡng ép dân nữ! Nhân chứng vật chứng đầy đủ, xin đại nhân minh xét!”

 

Thanh Nhi dẫn theo mấy hộ viện quỳ bên cạnh, đem chuyện đêm qua thuật lại rõ ràng từng việc một.

 

Giẻ nhét trong miệng Tạ Niệm Thần bị lấy ra , hắn lập tức gào lên:

 

“Nói bậy! Triệu đại nhân, nàng ta vu cáo!”

 

“Ta và nàng ta vốn có hôn ước, tối qua ta chỉ… chỉ đến gặp nàng ta ôn chuyện cũ, muốn nối lại tình xưa! Là nàng ta vì yêu sinh hận, bày kế hãm hại ta !”

 

“Triệu đại nhân, phụ thân ta với ngài từng có giao tình, sao ngài có thể trơ mắt nhìn một nữ nhân bôi nhọ sự trong sạch của ta như thế?”

 

Sắc mặt Triệu đại nhân lập tức thay đổi, suýt nữa không giữ nổi vẻ nghiêm nghị:

 

“Bổn quan xử án chỉ xét lý lẽ, không xét tình riêng. Hầu gia chớ có nói lời hồ đồ!”

 

“Ta hỏi ngươi, nếu thực sự chỉ muốn hàn huyên, vậy sao nửa đêm trèo tường, còn mang theo chủy thủ?”

 

Hộ viện lập tức trình ra con d.a.o được tìm thấy trong người Tạ Niệm Thần, ánh sáng lưỡi d.a.o lạnh đến rợn người .

 

Tạ Niệm Thần nghẹn lời, ánh mắt đảo loạn.

 

Ta nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay — xem ra Triệu đại nhân rất biết điều, không uổng công hôm qua ta bỏ ra vạn lượng bạc trắng.

 

Tạ Niệm Thần vẫn chưa từ bỏ, cố cãi:

 

“Là để phòng thân ! Ta sợ nửa đêm ra đường gặp phải kẻ xấu !”

 

Ta cười lạnh:

 

“Phòng thân ? Tiểu Hầu gia thật có hứng thú, không đi cửa chính mà leo tường, bỏ mặc ái thê đang m.a.n.g t.h.a.i ở nhà, lại mò tới tìm một nữ t.ử thương gia đã huỷ hôn mà ‘ôn chuyện cũ’.”

 

“Đại nhân, hắn đêm qua chính miệng nói chỉ cần ta chịu quay đầu, hắn lập tức hưu thê, đến đứa con chưa ra đời cũng có thể không cần.”

 

“Hắn còn nói , chỉ cần cưỡng ép ta một lần , ta sẽ phải đồng ý gả vào nhà họ Tạ, mang cả gia sản theo.”

 

Lời này vừa dứt, sảnh đường lập tức xôn xao.

 

Đúng lúc ấy , đám đông bị đẩy ra , một giọng nữ chói tai vang lên:

 

“Ngươi nói dối!”

 

Triệu Linh Yên bụng bầu lặc lè, tóc tai bù xù, xông vào như điên.

 

Xem chừng vừa nhận tin, giày còn rơi mất một chiếc, dáng vẻ tả tơi t.h.ả.m hại.

 

Nàng ta nhào tới bên Tạ Niệm Thần, định tháo dây trói, nhưng bị nha dịch chặn lại .

 

Gào khóc cầu xin một hồi không có tác dụng, nàng ta quay đầu nhìn ta trừng trừng, giọng đầy oán độc:

 

“Thịnh An Ninh, lòng dạ ngươi thật độc ác! Hầu gia sao có thể nói ra những lời đó? Tình cảm của chúng ta vững như bàn thạch, chàng ấy tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ta và đứa trẻ!”

 

“Chắc chắn là ngươi quyến rũ Hầu gia, muốn hãm hại chàng !”

 

Ta nhìn nữ nhân đáng thương trước mặt, thậm chí chẳng buồn mở miệng biện giải.

 

Chỉ nghiêng đầu nhìn Tạ Niệm Thần, lạnh nhạt lên tiếng:

 

“Tạ Niệm Thần, trước mặt người ngươi yêu, đem những lời ngươi hứa với ta đêm qua nhắc lại lần nữa đi .”

 

“Ngươi đã nói — đứa bé là gánh nặng, là thứ tiện nhân này dụ dỗ ngươi mà có . Chỉ cần ta chịu chi tiền, muốn xử lý thế nào cũng được .”

 

“Những lời đó, có đúng là ngươi nói không ?”

 

Sắc mặt Tạ Niệm Thần trắng bệch, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn Triệu Linh Yên.

 

Triệu Linh Yên nắm lấy tay áo hắn , giọng run rẩy:

 

“Hầu gia, chàng nói đi , chàng nói với ả là không phải như vậy , mau nói đi !”

 

Tạ Niệm Thần bị ép đến đường cùng, lại thêm toàn thân đau nhức vì bị đ.á.n.h đêm qua chỉ mong nhanh chóng thoát tội.

 

Hắn đột ngột hất tay Triệu Linh Yên ra , gào lên:

 

“Câm miệng! Còn không phải tại ngươi sao ?!”

 

“Nếu không phải ngươi là đồ đàn bà phá của, đem hết gia sản phung phí, ta có cần phải đi cầu xin ả không ? Nếu không phải tại ngươi cứ nhất quyết sinh ra nghiệt chủng đó, lão t.ử vẫn là Hầu gia phong quang rạng rỡ, sao lại ra nông nỗi như hôm nay?!”

 

Triệu Linh Yên như bị sét đ.á.n.h ngang tai, cả người cứng đờ tại chỗ.

 

Triệu Linh Yên nhìn nam nhân trước mặt đầy khó tin, như thể trời vừa sụp xuống.

 

“Nghiệt chủng? Tạ Niệm Thần, đó là cốt nhục ruột thịt của chàng đấy!”

 

Tạ Niệm Thần hoàn toàn vỡ trận, mặt mày dữ tợn, giọng gào lên như dã thú:

 

“Cốt nhục ruột thịt? Có sinh ra được hay không còn chưa chắc!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)