Chương 6 - Mối Thù Chưa Được Giải Quyết
6
Thế là, anh ta bắt đầu nhắn tin cho tôi.
Hết tin này đến tin khác, màn hình điện thoại cứ sáng liên tục.
【Vãn Vãn, anh biết anh sai rồi. Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?】
【Vãn Vãn, em còn nhớ nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Dưới gốc cây đa ấy, em mặc váy trắng. Khi đó, anh đã nghĩ: đời này nhất định phải cưới em.】
【Năm năm qua anh đối xử với em tệ lắm sao? Tiền lương anh đều đưa em giữ, chuyện gì anh cũng nghe theo em, sao em lại nỡ nhẫn tâm như vậy?】
【Vãn Vãn, chỉ cần em quay lại, anh lập tức cắt đứt với Tô Tình. Anh thề! Từ nay về sau, anh chỉ tốt với một mình em!】
Tôi nhìn những tin nhắn sướt mướt ấy, mặt không cảm xúc, trong lòng chỉ thấy buồn nôn.
Mấy lời ngọt ngào rẻ tiền này, nếu là trước kia, có lẽ tôi đã cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng bây giờ, trong mắt tôi, nó còn không bằng rác.
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ chụp lại màn hình từng tin một.
Sau đó, gom lại, sắp xếp gọn gàng.
Tôi mở khung chat với Tô Tình – cái avatar cô ta ôm đứa bé, cười rạng rỡ như thể đang sống giấc mơ hạnh phúc.
Tôi gửi từng ảnh chụp màn hình cho cô ta.
Từng cái một.
Cuối cùng, tôi còn “tâm lý” đính kèm thêm vài dòng chữ:
【Xem đi, đây là người đàn ông cô yêu.】
【Vừa xảy ra chuyện, đã quay lại tìm vợ cũ xin xỏ, nịnh nọt rồi.】
【Cô Tô à, cái túi Hermès đó… đeo vẫn thấy ổn chứ?】
Gửi.
Làm xong mọi thứ, tôi ném điện thoại sang một bên,
Nhấc ly rượu lên, uống cạn chỗ vang còn lại trong ly.
Vở kịch hay, sắp bắt đầu rồi…
Sáng hôm sau, Chu Yến gồng mình đến công ty.
Cả đêm không ngủ, mắt anh ta đỏ ngầu, cả người tiều tụy như cà chua bị sương muối làm héo.
Anh ta vẫn ôm một tia hy vọng, rằng có lẽ… chỉ là trưởng phòng tài chính nhầm lẫn?
Biết đâu… vẫn còn cách cứu vãn?
Nhưng khi anh ta đẩy cửa phòng họp lớn ra, tất cả ảo tưởng lập tức tan vỡ.
Trong phòng họp, có ba người đang ngồi.
Một là giám đốc công ty – người đàn ông trung niên gần 50, không cần nói cũng đầy uy nghiêm.
Một là trưởng phòng tài chính – người phụ nữ đeo kính gọng vàng, mặt nghiêm nghị.
Và người cuối cùng – là trưởng bộ phận pháp lý của công ty.
Một cảnh tượng như “tam đường hội thẩm”.
Trên chiếc bàn họp dài, không có trà nước, chỉ có một xấp hồ sơ dày cộm.
Chân Chu Yến mềm nhũn, gần như không đứng vững.
“Chu Yến, ngồi đi.”
Giọng sếp anh ta không nghe ra vui hay giận.
Chu Yến cứng đờ kéo ghế ngồi xuống, cảm giác bản thân chẳng khác nào tử tù đang chờ tuyên án.
Trưởng phòng tài chính đẩy xấp tài liệu dày cộp đến trước mặt anh ta.
“Đây là hợp đồng đặt cọc giả của công ty ‘Phong Hoa Khoa Kỹ’ mà anh đã làm giả, cùng với toàn bộ hồ sơ chuyển khoản liên quan.”
“Chúng tôi đã liên hệ với người phụ trách bên Phong Hoa. Họ khẳng định chưa từng có bất kỳ khoản đặt cọc nào như vậy.”
“Số tiền hai trăm triệu này, sau khi được anh phê duyệt, đã được chuyển làm ba đợt vào tài khoản cá nhân tên là Tô Tình.”
“Chu Yến, anh có gì để giải thích không?”
Từng câu nói của trưởng phòng tài chính như những nhát búa nện thẳng vào ngực Chu Yến.
Anh ta nhìn những bằng chứng trước mặt – còn đầy đủ và chi tiết hơn cả trong trí nhớ của anh ta.
Chữ ký giả, chứng từ giả, sổ sách giả – tất cả đều rõ ràng rành mạch, không thể chối cãi.
Toàn thân anh ta lạnh toát, như rơi vào hầm băng.
Anh ta biết… mình tiêu rồi.
Sếp nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta, lạnh lùng lên tiếng:
“Công ty nhận được một email tố cáo nặc danh, nên mới bắt đầu kiểm tra lại khoản này. Trong email đã đính kèm đầy đủ chứng cứ.”
Email nặc danh…
Một tiếng “ong” vang lên trong đầu Chu Yến.
Là hắn.
Không.
Là cô ấy.
Là Lâm Vãn.
Ngoài cô ấy ra, không thể có người thứ hai.
Người phụ nữ mà anh ta từng nghĩ là hiền lành, dễ sai khiến, mềm yếu như cục bột… lại chính là người đã đâm anh ta một nhát chí mạng sau lưng.
“Công ty giờ cho anh hai lựa chọn.”
Sếp giơ hai ngón tay.
“Một – lập tức trả lại toàn bộ số tiền đã biển thủ. Hai trăm triệu, không thiếu một đồng. Sau đó chủ động nghỉ việc, công ty nể tình cũ sẽ không kiện anh ra pháp luật.”
“Hai – bây giờ chúng tôi sẽ báo công an. Tội danh: tham ô công quỹ, số tiền lớn, đủ để anh ở trong đó vài năm.”
Hai trăm triệu.
Báo công an.
Ngồi tù.
Mấy từ ấy như bùa chú luẩn quẩn trong đầu Chu Yến.
Anh ta lấy đâu ra hai trăm triệu bây giờ?
Toàn thân còn chẳng đủ hai triệu tiền mặt.
Anh ta hoàn toàn hoảng loạn, lý trí vỡ vụn.
Ngay tại chỗ, anh ta rút điện thoại, tay run rẩy gọi cho Tô Tình.
“Tô Tình! Em mau! Mau bán cái túi đó đi! Đưa tiền lại cho anh!” – Anh ta gần như hét vào điện thoại.