Chương 1 - Mối Thù Chưa Được Giải Quyết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngay giây tiếp theo sau khi nhận được giấy ly hôn, tôi lập tức cắt khoản trợ cấp mười triệu mỗi tháng cho mẹ chồng.

Chồng tôi lúc đó đang bận chăm sóc tiểu tam trong trung tâm chăm sóc sau sinh, hoàn toàn không hay biết gì.

Anh ta nhắn tin chất vấn tôi vì sao không hiếu thuận, có phải muốn mẹ anh ta chết đói không.

Tôi không trả lời.

Đến khi anh ta chăm vợ bé xong, xách cả đống túi lớn túi nhỏ về nhà thì ngơ ngác hoàn toàn.

Căn nhà đã bị tôi bán đi, đồ đạc cũng bị dọn sạch sẽ.

Anh ta không hề biết, tiền mua căn nhà đó là do bố mẹ tôi cho.

Lại càng không biết, mẹ anh ta hiện tại đang quỳ trước cửa nhà tôi, cầu xin tôi.

1

Buổi trưa oi ả, không khí đặc quánh như siro không tan.

Trong hành lang khu chung cư tôi mới thuê, đang diễn ra một vở kịch còn ngột ngạt hơn cả thời tiết.

Vương Thúy Hoa – mẹ chồng cũ của tôi – đang quỳ gối trước cửa nhà tôi trong tư thế vô cùng chuẩn mực, hai tay đập vào đùi, tiếng gào khóc xuyên qua cánh cửa chống trộm mỏng, vang vọng khắp hành lang.

“Trời đánh con Linh Vãn à! Mày không có tim à!”

“Nhà họ Chu chúng tao rốt cuộc có lỗi gì với mày mà mày phải hại tụi tao như vậy?!”

“Con trai tao nuôi lớn cực khổ bao nhiêu năm, bị mày hủy hoại sạch sẽ! Đồ sao chổi!”

Tiếng khóc mắng của bà ta thu hút hàng xóm xung quanh, mấy cánh cửa khẽ hé mở, vô số ánh mắt tò mò như ánh đèn pha rọi thẳng về phía cửa nhà tôi đang đóng kín.

Tôi bưng tách cà phê mới pha, bước ra gần cửa, nhìn qua mắt mèo ngắm gương mặt méo mó vì kích động của bà ta bên ngoài.

Không giận dữ, không buồn bã, trái tim tôi tĩnh lặng như một cái giếng cạn giữa mùa thu.

Tôi thậm chí còn thong thả nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận vị đắng lan trên đầu lưỡi.

Vở kịch này, tôi đã sớm đoán trước được.

Điện thoại trên bàn rung liên hồi, màn hình nhấp nháy cái tên “Chu Yến”.

Tôi lười nhìn, trực tiếp tắt tiếng, mặc kệ nó nhảy loạn trên mặt bàn như một con cá sắp chết.

Cuộc náo loạn kéo dài khoảng mười phút, giọng của Vương Thúy Hoa bắt đầu khàn đi.

Tôi đoán cũng đến lúc rồi, bèn thong thả đặt ly cà phê xuống, lấy chìa khóa xe từ móc ở cửa, cầm chặt trong tay.

Cảm giác lạnh của kim loại khiến đầu óc tôi càng thêm tỉnh táo.

Tôi mở cửa.

Ánh sáng chói chang và tiếng ồn ào lập tức tràn vào.

Mọi ánh nhìn hóng chuyện trong hành lang đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Tôi bình thản, mặc một chiếc váy liền màu be được cắt may vừa vặn, tay khẽ lắc chùm chìa khóa xe, như thể tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt chỉ là một vở hài kịch chẳng liên quan gì đến tôi.

Vương Thúy Hoa thấy tôi ra, ánh mắt lập tức sáng rực như tìm được nơi trút giận.

Bà ta lập tức ngừng khóc, tay chân bò lê bò càng về phía tôi, định ôm lấy chân tôi.

“Tiểu Vãn! Con dâu ngoan của mẹ! Mẹ biết sai rồi! Mẹ thật sự biết sai rồi mà!”

Tôi chỉ nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên, bà ta lập tức ôm hụt, ngã chỏng chơ xuống nền gạch lạnh lẽo.

“Con không thể nhẫn tâm như vậy được! A Yến nó sẽ đánh chết mẹ mất! Nó thực sự sẽ đánh chết mẹ mất!” Bà ta nằm rạp dưới đất, ngửa mặt lên, nước mắt nước mũi tèm lem.

Tôi nhìn xuống bà ta từ trên cao, khóe môi cong lên một nét cực kỳ nhạt, gần như không nhìn thấy.

“Nó đánh mẹ, là vì tôi cắt tiền phụng dưỡng mười triệu mỗi tháng, hay là vì tôi đã bán cái ‘ngôi nhà mơ ước’ của nó?”

Giọng tôi không lớn, nhưng lại truyền rõ mồn một vào tai tất cả những hàng xóm đang hóng chuyện.

Sắc mặt Vương Thúy Hoa lập tức thay đổi, từ bi thương chuyển sang kinh ngạc, rồi hóa thành chút độc địa chột dạ.

Chắc bà ta không ngờ tôi lại dám nói thẳng mọi chuyện ra trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Điện thoại trên bàn vẫn còn rung, kiên nhẫn của Chu Yến rõ ràng đã cạn.

Tôi quay vào nhà, cầm lấy điện thoại, ngay trước mặt Vương Thúy Hoa, tìm tên anh ta, nhấn giữ, chọn “Chặn”.

Toàn bộ hành động mượt mà không chút do dự.

Vương Thúy Hoa trơ mắt nhìn tôi làm xong mọi việc, biết rằng mềm mỏng không ăn thua nữa.

Bà ta lập tức bật dậy khỏi mặt đất, như pháo nổ bị châm ngòi, chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng xối xả:

“Mày đúng là con gà mái không biết đẻ! Nhà họ Chu chúng tao đúng là xui tám đời mới rước mày về!”

“Ăn của nhà tao, ở nhà tao, giờ cánh cứng cáp rồi liền muốn đá tụi tao ra ngoài? Nằm mơ đi con ạ!”

“Mày là cái đồ vong ân bội nghĩa, đáng bị trời đánh thánh vật!”

“Con gà mái không biết đẻ”…

Sáu chữ ấy như một cây dùi sắt rỉ sét, đâm thẳng vào tim tôi.

Trong khoảnh khắc, những ký ức mà tôi từng cố tình chôn giấu nơi sâu nhất cũng trào ngược trở lại như thủy triều cuộn trào.

Hai năm trước, tôi mang thai được hai tháng.

Hôm đó, vì tôi không đưa tiền giúp em trai bà ta – một tên nghiện cờ bạc – trả nợ, Vương Thúy Hoa liền đứng giữa phòng khách chửi xéo tôi không ngừng.

Tôi cãi lại một câu.

Bà ta lập tức nổi điên, xông tới đẩy tôi một cú cực mạnh.

Tôi lảo đảo ngã đập vào cạnh bàn trà, một dòng chất lỏng ấm nóng nhanh chóng tràn ra giữa hai chân.

Tôi đau đến cuộn người dưới đất, mặt tái xanh tuyệt vọng nhìn sang Chu Yến đang đứng một bên cầu cứu:

“Chu Yến… cứu em… con của chúng ta…”

Nhưng Chu Yến chỉ nhíu mày, bước tới đỡ lấy mẹ anh ta – người “bị dọa sợ”.

Vương Thúy Hoa thì chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, chỉ bực bội khạc ra một câu:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)