Chương 8 - Mối Quan Hệ Nguy Hiểm
“ Tô Miên, em nghe cho kỹ. – Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ phát ra rõ ràng, trịnh
trọng như đang tuyên thệ – Từ khoảnh khắc anh quyết định cưới em, em đã là người phụ nữ của Thẩm Tu anh. Cả đời này, kiếp sau cũng vậy.”
Ánh mắt anh nóng bỏng đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Tôi có cảm giác mình sắp bị anh hút vào, không còn lối thoát.
Trái tim tôi bắt đầu đập loạn không kiểm soát.
“ Tại sao? – Tôi vẫn không kìm được mà hỏi ra câu đã day dứt mình bấy lâu nay – Tại sao lại là em?”
Anh trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi mở lời:
“ Vì… anh thích em.”
Anh thích em.
Bốn chữ ấy, từ miệng anh thốt ra, còn khiến tôi chấn động hơn cả tờ chuyển nhượng 10% cổ phần hôm trước.
Tôi ngỡ mình nghe nhầm.
“ Anh… anh vừa nói gì cơ?”
“ Anh nói, anh thích em. – Anh lặp lại, ánh mắt chân thành và da diết – Không phải nhất thời bốc đồng, cũng không phải vì sắc đẹp. Mà là… đã thích từ rất lâu rồi.”
Rất lâu rồi? Đầu óc tôi càng thêm rối.
“ Chúng ta… từng quen nhau sao?”
“ Không quen. – Anh lắc đầu – Nhưng anh biết em.”
Câu nói này cứ như một câu đố.
Thấy tôi tròn mắt bối rối, anh khẽ thở dài rồi kể:
Thì ra, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau không phải ở tiệc nhà họ Thẩm, cũng không phải tại buổi giao lưu doanh nghiệp. Mà là từ ba năm trước, ở một ngôi trường tiểu học hy vọng tận vùng núi xa xôi.
Lúc đó tôi là sinh viên năm hai, đến đó tham gia chương trình dạy học tình nguyện ngắn hạn. Còn anh, là nhà đầu tư đi khảo sát một dự án xóa đói giảm nghèo.
“ Hôm đó, em mặc chiếc váy trắng, đứng trong nắng dạy học cho lũ trẻ. Nụ cười của em… còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời. – Anh kể lại, giọng dịu dàng, ánh mắt như phủ đầy kỷ niệm ” “Lúc ấy, anh đã nghĩ: sao trên đời lại có cô gái đẹp đến thế?”
Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.
Bởi khi ấy có rất nhiều mạnh thường quân và doanh nhân tới thăm, tôi nào có để ý trong đám đông có một người như anh.
“ Sau đó, anh về thủ đô, âm thầm điều tra thông tin về em. – Anh tiếp tục – Anh biết tên em, trường học của em, gia cảnh của em. Cũng biết em có một vị hôn phu thanh mai trúc mã tên Lục Phong.”
Nhắc đến Lục Phong, mắt anh hiện rõ vẻ khinh bỉ.
“ Anh biết hắn chẳng ra gì. Biết em bên hắn chẳng hạnh phúc. Lúc đầu định chờ em tốt nghiệp rồi tìm đến. Nhưng đời không như kế hoạch.”
Công ty anh lúc đó gặp biến cố, anh phải ra nước ngoài xử lý suốt hai năm. Đến khi quay lại, thì nghe tin tôi sắp đính hôn với Lục Phong.
“ Anh không thể chờ thêm nữa. – Anh nhìn tôi, giọng có chút thấp thỏm – Nếu đến muộn một bước, em sẽ gả cho tên khốn đó mất. Nên… anh chỉ còn cách dùng phương pháp của riêng mình để giành lấy em.”
Và thế là có đêm ở khách sạn – một cuộc “gặp gỡ tình cờ” tưởng như ngẫu nhiên nhưng thật ra được sắp đặt tỉ mỉ.
“ Vậy nên… việc em đi nhầm phòng, là do anh sắp xếp? – Tôi cuối cùng cũng nhận ra mọi chuyện.”
Anh gật đầu, không phủ nhận.
“ Anh đã mua chuộc nhân viên khách sạn, đổi thẻ phòng em thành phòng anh?”
Anh lại gật đầu.
“ Thậm chí còn tính trước cả việc Lục Phong sẽ đến, cố tình để hắn bắt gặp?”
Anh tiếp tục gật đầu.
Tôi hít mạnh một hơi lạnh.
Người đàn ông này… quá thâm hiểm!
Từ đầu đến cuối, tôi đều nằm gọn trong bàn tay anh tính toán.
Anh đã sắp xếp cuộc đời tôi đâu ra đấy, đến từng chi tiết.
Tôi bỗng cảm thấy hơi sợ.
” Anh… – Tôi không biết phải nói gì nữa.”
“ Em giận sao?”– Anh dè dặt hỏi, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ bị trách mắng.
Tôi nhìn anh – người đàn ông luôn lạnh lùng, cứng cỏi ấy, nay lại mang theo vẻ lo lắng bất an.
Cơn giận trong lòng tôi… bỗng chốc tan biến.
Thay vào đó là cảm giác phức tạp khó diễn tả – có bất ngờ, có cảm động, và… một chút xíu vui sướng.
Thì ra, tôi không phải công cụ tiện tay anh chọn.
Mà là người anh đã lặng thầm để trong tim, từ rất lâu rồi.
Cảm giác ấy… thật ra, cũng không tệ.
Không giận. – Tôi lắc đầu, rồi như có ai điều khiển, khẽ nghiêng người hôn lên môi anh một cái.
Cái này… là thưởng vì anh đã bênh vực em ban nãy.
Tôi lại hôn thêm cái nữa.
Cái này, là vì anh đã thích em suốt ngần ấy năm.
Cuối cùng, tôi nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói:
“ Thẩm Tu, chúng ta… bắt đầu lại nhé. Lần này, không phải hợp đồng, không phải giao dịch, mà là… một cuộc yêu thật sự.”
Anh sững người, dường như không tin nổi hạnh phúc đến nhanh như vậy.
Giây tiếp theo, anh ôm chặt tôi vào lòng, ôm đến mức tưởng như muốn hòa tôi vào máu thịt của mình.
–” Được. – Anh khẽ nói bên tai tôi, từng lần, từng lần – Chúng ta bắt đầu lại.”