Chương 16 - Mối Quan Hệ Đặc Biệt
Trước khi tiến vào phòng chờ, anh nhẹ giọng gọi tôi.
“Bé ngoan.”
Tôi quay đầu nhìn anh, trong mắt anh là cảm xúc tôi không hiểu được.
Tôi cố gắng kìm lại cảm giác chua sót trong mũi, cố gắng làm giọng mình thật bình tĩnh:
“Anh Quý, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua, làm phiền anh nhiều rồi.*”(Đang giận nên gọi anh – tôi, theo hướng tôn trọng, xa cách)
Trong sân bay đông đúc, tiếng thông báo vang lên.
Hình như anh đã nói gì đó, nhưng tôi không nghe được.
Chuyến bay quốc tế kéo dài suốt mười mấy tiếng đồng, ngồi lâu đến mức thấy khó chịu.
Bước vào một môi trường lạ lẫm, phải đối mặt với đủ thứ chuyện, khiến người ta không biết phải làm sao.
Máy bay vừa mới hạ cánh, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại.
“Chào đại tiểu thư, tôi là quản gia mà anh Quý sắp xếp chăm sóc cô, cô đã lấy hành lý chưa ạ? Tôi sẽ đợi cô ở lối ra.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một bác đang vẫy tay với tôi.
“Đại tiểu thư, tôi đưa cô về chỗ ở trước, đợi cô sắp xếp xong, tôi sẽ đưa cô đến trường báo danh.”
Nói xong bác ấy nhanh nhẹ nhận lấy hành lý của tôi, rồi mang ra xe.
“Ngài Quý nói có lẽ cô sẽ không quen ăn đồ ở đây, nên ở nhà có thuê bảo mẫu, hàng ngày bảo mẫu sẽ đến dọn dẹp và nấu ăn, ở đây, nếu cô gặp vấn đề gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Hóa ra, anh đã sắp xếp sẵn mọi thứ cho tôi……
Tôi cứ nghĩ ra nước ngoài, là rời xa anh hoàn toàn, nhưng không ngờ anh đã tinh tế, chuẩn bị tất cả mọi thứ cho tôi.Những ngày tiếp theo, tôi dần thích nghi với cuộc sống mới.
Như lời anh nói, tôi càng có nhiều kiến thức, càng thấy thế giới rộng lớn, cũng biết thêm rất nhiều người thú vị.
Mỗi ngày, đều rất bận rộn nhưng cũng rất phong phú vui vẻ, không cần anh đốc thúc, tôi cũng tự giác học tập.
Tôi không chủ động liên lạc với anh, anh cũng không liên lạc với tôi.
Mãi đến một buổi tối nửa năm sau đó, tôi nhận được điện thoại của anh, nghe giọng anh có hơi mệt mỏi.
“Bé ngoan, dạo này thế nào?”
“Anh không biết à?”
Biết rõ rồi mà còn cố hỏi.
Không biết đã bao nhiêu lần tôi bắt gặp quản gia Trần đang gọi điện cho anh.
Đến cả việc tôi ăn cái gì cũng được báo lại cho anh.
Người ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ nhàng.
“Anh muốn nghe em nói.”
Tôi hừ nhẹ một tiếng:
“Tốt lắm.”
“Bên này nhiều anh đẹp trai lắm, em chuẩn bị chọn một người để yêu.”
Anh vậy mà lại ừ. Anh đột nhiên hỏi tôi:
“Bé ngoan, chỗ em, hôm nay có trăng không?”
Trăng?
Tôi kéo rèm, vầng trăng sáng treo giữa bầu trời đêm.