Chương 3 - Mối Quan Hệ Đặc Biệt Giữa Thiếu Gia Và Cô Hầu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Túc Mộ Khâm kiêu ngạo.

Giống con mèo Mimi trước kia nhà tôi nuôi.

Nhưng Mimi đáng yêu, còn cậu ta  thì không.

Tôi bặm môi, thân phận nương nhờ, đành ngoan ngoãn làm theo.

“Đẹp không?”

Dương lúc vén áo ngủ lên, lộ ra sáu múi cơ bụng rõ ràng, Túc Mộ Khâm bỗng lên tiếng.

Tôi sững lại.

Dù không hiểu chỗ nào đẹp, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Đẹp lắm.”

Mặt cậu sa sầm, không nói thêm.

Nửa ngày sau, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Tôi chẳng hiểu sao cậu lại không vui nữa.

5

Túc Mộ Khâm lớn hơn tôi một lớp, nhưng đi học muộn  nên bây giờ học cùng lớp.

Chú sắp xếp để cậu học chung với tôi, tiện bề chăm sóc.

Cậu vừa bước vào lớp đã khiến cả phòng ồ lên.

Bạn cùng bàn lấy khuỷu tay huých tôi:

“Trời ơi, anh chàng này đẹp trai quá.”

Tôi đang làm bài, bị huých một cái, bút vạch ra ngoài, hơi bực.

Nhưng tôi biết cậu ấy có ý tốt, muốn chia sẻ với tôi.

Ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm mắt Túc Mộ Khâm.

A, cậu ta đẹp thật.

Tôi ngẩn người, đến khi hoàn hồn thì cậu đã đứng ngay cạnh bạn cùng bàn tôi.

Chỉ nghe giọng lạnh lùng:

“Đứng lên, đây là chỗ của tôi.”

Bạn cùng bàn đơ ra.

Tôi nuốt nước bọt:

“Cái đó… cậu ấy là thiếu gia nhà tôi.”

Bạn cùng bàn từ mơ hồ chuyển sang bừng tỉnh, vội thu dọn đồ đạc.

“Hiểu rồi hiểu rồi, phía sau còn chỗ, tôi ra sau ngồi.”

Nhưng Túc Mộ Khâm lại hừ lạnh:

“Ai là của nhà cậu.”

Cậu ta mặt lạnh, vác cặp đi thẳng xuống cuối lớp.

Tôi chớp mắt.

Là sao vậy?

Bạn cùng bàn cũng không hiểu, lắc đầu thở dài, ngồi xuống rồi thì thầm bên tai tôi:

“Người nhà cậu này nóng tính ghê.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Lại nhắc thêm:

“Cậu ấy không thích, sau này đừng nói cậu ấy là của tôi trước mặt cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ giận.”

Bạn cùng bàn nhìn tôi đầy phức tạp, cuối cùng chỉ gật nặng nề.

Tan học, Túc Mộ Khâm lại đứng cạnh bạn cùng bàn tôi.

Bạn ấy cười gượng:

“Anh em, rốt cuộc cậu có ngồi đây không?”

Túc Mộ Khâm rất cao, hơn hẳn mọi người trong lớp.

Cậu đứng, bạn ấy ngồi, nhìn nhỏ bé bất lực.

Bất chợt tôi nghĩ ra, vội đứng bật dậy.

Cậu nhấc mí mắt nhìn tôi.

Tôi vui vẻ:

“Thiếu gia, tôi với cậu ra sau ngồi nhé.”

Sắc mặt cậu phức tạp, vừa như không vui, lại vừa như có chút vui.

Cậu mím môi, mấy giây sau mới khẽ “Ừm”.

Tôi lập tức thu dọn đồ, theo cậu ra sau.

Bạn cùng bàn càng khó hiểu hơn.

Dù chưa thân, nhưng dù sao cũng là người một nhà, được ngồi cạnh cậu, tôi thấy thoải mái hẳn.

Còn có chút… hạnh phúc.

“Nhìn tôi làm gì?”

Túc Mộ Khâm chịu hết nổi:

“Nhìn thêm nữa, tôi móc mắt cô đấy.”

Tôi run tay, bút rơi xuống bàn.

Không nhìn nữa, sau này không nhìn nữa.

Nhưng chỉ nhìn vài cái mà bị đe dọa móc mắt, Dương sợ thật.

Túc Mộ Khâm đúng là quá hung dữ.

6

Dù lạnh lùng, nhưng Túc Mộ Khâm rất đẹp trai.

Trong lớp ngoài lớp đều có người thích.

Đặc biệt là con gái, họ còn tặng cậu đủ thứ.

Cậu không nhận, nên họ đưa tôi để chuyển hộ.

Tờ giấy hồng vừa vào tay tôi đã bị Túc Mộ Khâm phát hiện.

Sắc mặt cậu rất khó coi, hung hăng trừng tôi:

“Vứt ngay đi.”

“Thiếu… thiếu gia, đây là của bạn nữ tặng, vứt đi… không hay đâu.”

Trong suy nghĩ của tôi, con trai phải tôn trọng con gái, không được tùy tiện ném quà của họ.

Nhưng Túc Mộ Khâm không nghĩ thế.

“Tôi bảo vứt thì vứt.”

“Hay cậu cũng muốn tỏ tình?”

“Lý Dương, gan to nhỉ, còn muốn yêu sớm?”

Những câu này, tôi chẳng hiểu gì cả.

Dưới áp lực của cậu, tôi đành ném tờ giấy.

Trong lòng tiếc nuối, cả tiết học thở dài liên tục.

Dưới bàn, Túc Mộ Khâm giẫm mạnh lên chân tôi, còn lườm nữa.

Sao mà dữ thế.

Gần bằng dì rồi.

Không, không đúng, dì không dữ như vậy, chỉ có Túc Mộ Khâm mới thất thường thế thôi.

Con trai cũng thích chơi với cậu.

Nhưng toàn là mấy đứa chẳng sợ thầy cô.

Mới quen mấy hôm, chúng đã kéo cậu trốn học leo tường, ra quán net, còn tụ tập đánh nhau.

Bị chụp ảnh tung lên diễn đàn trường, đến mức hiệu trưởng phải trực tiếp gọi nói chuyện.

Tôi sợ chết khiếp.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)