Chương 2 - Mối Quan Hệ Bí Mật Giữa Biểu Ca Và Di Nương
2
Từ khi chàng đỗ Thám hoa, mối mai gõ cửa phủ gần như muốn phá cả bậc thềm.
di nương lấy cớ phải đợi phu quân hồi phủ mới quyết, liền khước từ cả.
Dù sao, ta cũng chẳng dám mơ tưởng nhị ca.
Bởi chàng lạnh như sương, ít lời chẳng cười.
Có khi ta cùng di nương nói chuyện vui vẻ, chàng đến thỉnh an, thấy chúng ta cười, lại chau mày.
Chàng hết mực không tán đồng cảnh ta và di nương cười đùa vô tư.
di nương nhìn không thuận mắt, liền hỏi: “Tấn nhi, con cau mày làm gì thế? Mày con bị bệnh sao?”
Ta lại bật cười ha hả bên cạnh.
Nhị ca liền giết ta bằng ánh mắt cho di nương xem, rồi đáp với bà: “Hài nhi không bệnh.”
Rồi chàng quay sang ta: “Muội, nữ tử phải chú trọng ngôn hành cử chỉ, cười chớ hở răng, giữ gìn tư thái. Muội cười ngông cuồng, lại ngồi xiêu vẹo, thật chẳng ra thể thống.”
Ta liền làm nũng với bà: “Di à, người xem chàng ấy kìa…”
di nương tức giận mắng: “Bởi thế ta bảo con đừng đọc sách nhiều, đọc nhiều lại thành ngốc! Cười cũng phải quy định cách cười, đi tiểu có phải cũng cần định phép không? Đúng là bệnh!”
Nhị ca quả thực chẳng thuận mắt ta chút nào.
Ta theo di nương ra ngoài, chàng cũng phải quản: “Muội chưa xuất giá, mà suốt ngày ở bên ngoài thì ra thể thống gì?”
Ta bèn lè lưỡi trêu: “Can gì đến huynh.”
Khi ta ăn hơi nhiều, chàng liền ngăn: “Muội là nữ tử, đừng ăn nhiều quá, kẻo eo to như thùng nước thì xấu.”
Khó chịu, ta lại kêu : “Di à, người xem chàng ấy kìa…”
di nương liền dùng đũa gõ mạnh vào chàng.
Ta mặc đẹp, chàng nói ta lòe loẹt chẳng đoan trang.
Ta mặc nam trang, chàng nói nữ tử không nên cải nam trang.
Ta đi cưỡi ngựa săn bắn, chàng bảo nguy hiểm, nữ nhi không nên đi.
Về sau, cứ thấy chàng từ xa là ta tránh.
Ai lại muốn gả cho nhị ca chứ?
Chỉ có kẻ chưa rõ bản tính chàng mới nghĩ quẩn.
Dẫu chàng có gương mặt tuấn mỹ, nhưng đủ lạnh để khiến người ta chết cóng.
Vậy mà bà lại bảo ta gả cho chàng.
di nương khuyên nhủ ta từng lời từng chữ.
Người nói, nếu ta gả cho nhị ca, thì vẫn có thể ở cạnh bà, không có mẹ chồng để hành hạ.
Mà ở bên bà, khác nào sống đời thần tiên, vui thú vô cùng.
Nhị ca tuy có chút bệnh, đọc sách hỏng cả đầu, nhưng con người cũng không tệ, chí ít không có thông phòng nha hoàn, bên ngoài chỉ có một ngoại thất.
di nương từng hỏi có muốn đón về không, chàng bảo tự có chừng mực.
Lúc ấy di nương ghé tai ta nói nhỏ, bảo chàng cũng giỏi giả bộ lắm.
di nương còn nói, sau này chẳng cần ta sinh con, cứ tìm cho chàng hai thông phòng nha hoàn, sinh xong giao ta nuôi, rồi đuổi nha hoàn đi.
Năm xưa, di nương vì sinh nhị ca mà hỏng mất thân thể, suýt bỏ mạng, may gặp thần y cứu sống.
Bởi vậy di nương nhất quyết không để ta sinh con.
Sinh nở chính là bước qua quỷ môn quan.
Ta cũng chẳng muốn sinh, cảm thấy đời mình giờ thế này là đủ tốt rồi.
Bao nhiêu phụ nhân sau khi sinh, hoặc thì béo phì, hoặc bệnh tật, có kẻ còn khó sinh mà chết.
Ta đâu muốn dại dột.
Thấy đề nghị của di nương thật hợp ý, ta liền đáp ngay: “Vậy con gả cho nhị ca!”
Ta và nhị ca bàn chuyện hôn sự, từ đầu đến cuối chẳng đến lượt ta mở miệng.
Mọi việc đều do trưởng bối sắp đặt, an bài.
Ta vẫn cứ việc ta, làm gì thì làm nấy.
Bất quá, ngày ngày ở bên bà, ta cũng biết phụ thân, mẫu thân mở miệng như sư tử, đòi sính lễ chẳng ít.
di nương chẳng nhíu mày một cái.
Người cho rằng rất đáng, lời không công được một nữ nhi như ta.
Có khi, nhìn gương mặt mỹ lệ ôn nhu của di nương, lòng ta lại chua xót.
di nương thay phụ mẫu nuôi ta khôn lớn, vậy mà phụ mẫu ta một đồng cũng chẳng cho ta, cũng chẳng cho di.
Về sau, phụ mẫu nhìn ra di nương yêu quý ta, muốn có bạc, liền viết thư nói muốn đón ta về nhà.
di nương thoạt tiên tưởng thật, liền viết thư tìm đủ cớ thoái thác, lại còn đưa một xe lễ vật tốt cho phụ mẫu.
Phụ thân ta vẫn ở địa phương nhiệm chức, gia cảnh chẳng dư dả, mẫu thân mang của hồi môn ra trợ giúp, e cũng sắp tiêu hết.
Về sau di nương đã hiểu, vẫn là tìm lý do, rồi đưa một xe lễ vật cho qua chuyện.
di nương thường nói giữ ta lại là vì bản thân cô quạnh.
Kỳ thực ta biết, người cũng sợ ta về nhà phải chịu ủy khuất.
Trong nhà, ngay cả mẫu thân cũng phải chịu khí sắc của đám di nương, phụ thân ta di nương chẳng ít.
Anh em thứ, tỷ muội thứ cũng nhiều.
Gia cảnh chẳng khá, tỷ muội vì tranh một món y phục hay trang sức mà đánh nhau là thường.
Phụ thân ta ưa gả nữ nhi cho thượng cấp, hòng mở đường cho quan lộ của mình.
Đại tỷ gả làm kế thất, phu quân hơn nàng hai mươi tuổi, con trai đối phương còn lớn hơn nàng.