Chương 9 - MỐI NỢ

Bước vào Trấn Nam Vương phủ, ta chỉ thấy toàn thân máu huyết sôi trào. Ta đã tính toán hết sức mình, cẩn trọng tính toán mọi thứ mà ta có thể tính được, cuối cùng chọn người mà ta muốn mượn sức, chính là vị Trấn Nam Vương này.

Cổng nội viện mở toang, ta hơi ngẩng đầu nhưng không kịp đề phòng, bốn mắt nhìn nhau với người trong viện.

Đó là một đôi mắt quá đỗi xinh đẹp.

Lông mi dài và dày, che mất hơn nửa con ngươi trong bóng tối, vừa đen vừa sâu. Còn phần lộ ra ngoài ánh sáng lại mang một màu xanh xám kỳ lạ, như bầu trời lúc sáng lúc tối.

Đôi mắt này khiến ta nhớ đến nước hồ ở Thanh Khiết đàm. Nhìn trên bờ thì thấy nông nhưng đi sâu vào bên trong, lại là vực sâu không thấy đáy.

Chỉ mất một thoáng thất thần, ta đã nhạy bén nhận ra, hắn đang đánh giá ta. Chỉ là sự đánh giá đó thoáng qua, đôi mắt như hàn đàm bỗng nhiên xuất hiện ý cười như không có chuyện gì xảy ra: “Lý y nữ quả thực có y thuật kinh người. Nếu không phải lúc này ngươi đang bình an vô sự đứng trước mặt bổn vương, bổn vương tuyệt không thể tin trên đời này có pháp thuật khởi tử hồi sinh.”

“Có phải thế không? Bạch Tú Yên, Bạch đại tiểu thư?”

Ta giật mình kinh hãi.

Lần này đến quân doanh, ca ca chỉ nói với bên ngoài rằng ta là nha hoàn A Tú của Diệu Ý nhưng Sư Tố Thương lại nói thẳng thân phận thật của ta!

Hoa Kinh và Hoài Châu cách Tây Nam ngàn dặm. Thế mà hắn lại nắm rõ mọi chuyện ở nơi cách xa ngàn dặm, nếu không phải có Thiên nhãn thần thông thì chỉ có thể là hắn bố trí tai mắt khắp nơi, cho nên mới có thể ở nơi xa xôi hẻo lánh mà lại linh thông mọi tin tức.

Ta suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức quỳ xuống tạ tội: “Vương gia, dân nữ giả chết thực sự là bất đắc dĩ, lần này đến cũng là muốn cầu Vương gia che chở, tuyệt không có ý lừa dối!”

“Ồ?” Giọng hắn không rõ ràng: “Bổn vương có lý do gì nhất định phải che chở ngươi?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ cân nhắc: “Dân nữ lần này đến cũng là để mang đến cho Vương gia một chút sinh cơ.”

Sư Tố Thương nhìn ta, trong đôi mắt xanh xám ẩn hiện gợn sóng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ: “Lời này của Bạch tiểu thư, ngược lại nghe như trước mặt bổn vương chỉ có một con đường chết vậy.”

Ta cúi đầu bái lạy: “Vương gia, hôm qua Lý y nữ có nhìn qua tướng mạo của người, người có dấu hiệu bị trúng độc. Xin hỏi Vương gia, gần đây có thấy khó chịu gì không?”

Nụ cười của hắn dần dần biến mất: “Nói suông không có bằng chứng. Trong phủ bổn vương có nhiều thầy thuốc, tại sao họ lại không nhìn ra?”

Ta mỉm cười: “Vương gia, các thầy thuốc trong phủ lòng sớm đã ở trong triều đình, nhất cử nhất động đều không tự chủ được. Còn Lý y nữ là học trò của Đỗ thần y Đỗ Tri Tân, từ giang hồ đến, nói gì làm gì đều xuất phát từ bản tâm.”

Ta muốn ám chỉ hắn.

Nơi hắn ở hiện tại đã có nhiều hổ sói rình rập, cho dù hắn có mánh khóe thông thiên đến đâu thì Trấn Nam Vương phủ cũng là bóng đen dưới đèn, đối thủ âm mưu thâm nhập lâu dài, e rằng không còn là tường đồng vách sắt nữa.

Hy vọng hắn là người thông minh.

Sư Tố Thương im lặng một lúc, đích thân đỡ ta dậy: “Đêm nay, bổn vương sẽ tránh tai mắt người khác, đến thăm Lý y nữ. Bạch tiểu thư, đa tạ.”

5

Quả nhiên đêm đó Sư Tố Thương đã đến.

Nhưng không phải là tránh tai mắt người khác như đã nói.

Hắn dẫn theo một đám tùy tùng, rầm rộ khiêng đủ loại lễ vật đến. Bản thân hắn còn ăn mặc vô cùng lòe loẹt, có thể sánh ngang với con công xòe đuôi.