Chương 7 - MỐI NỢ

Đó là một loại thuốc độc chậm, ít nhất phải mất năm sáu năm mới có thể tổn thương đến phổi, không có thuốc nào chữa được. Nếu như kiếp trước ta nghe được tin tức không sai thì giờ phút này, Sư Tố Thương hẳn đã trúng độc rồi.

Đây chính là lý do ta nhất định phải đưa Diệu Ý về Hoài Châu.

Ca ca nghe thấy tên Diệu Ý thì rõ ràng rất kinh ngạc: “Diệu, Diệu Ý cũng đến sao?”

Nam nhân thật thà này đến giờ mới để ý đến Diệu Ý đang đứng không xa, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, hắn vội vàng bước về phía Diệu Ý mấy bước, lại ngượng ngùng dừng lại, sờ đầu cười ngốc nghếch hai tiếng: “Nàng… nàng đến rồi à.”

Diệu Ý “ừ” một tiếng.

Hai người nhìn ta rồi lại nhìn nhau, cùng lúc cúi đầu mỉm cười.

Ta vừa buồn cười vừa thở dài.

Đêm đó, ta hẹn ca ca đến thư phòng nói chuyện riêng.

Thứ nhất, là để giải thích lý do ta nhất định phải đến quân doanh Tây Nam.

Ta giả vờ bị bệnh trở về Hoài Châu, Bạch gia cũng tránh được mũi nhọn của Tuyên Dương Hầu phủ. Nhưng Hoài Châu và Hoa Kinh dù sao cũng không phải là nơi cách biệt nhau, khó tránh được việc Tuyên Dương Hầu phủ sẽ có ngày phát hiện ra sự thật. Vì vậy, cách tốt nhất là ta giả chết thoát thân, đến Tây Nam trốn tránh.

Đưa Diệu Ý theo, là vì cân nhắc đến ca ca.

Đây chính là điều thứ hai ta muốn nói.

“Ca ca đã có tình ý với Diệu Ý tỷ tỷ, sao không sớm định đoạt chuyện này? Không nói đến việc huynh trưởng vốn nên bàn chuyện hôn sự trước, Diệu Ý tỷ tỷ lần này đã giúp đỡ Bạch gia rất nhiều, tấm lòng của nàng có thể thấy rõ.

Ca ca sao có thể rụt đầu rụt đuôi, không biểu lộ thái độ? Chẳng lẽ ca ca không muốn sao?”

Ca ca sốt ruột, lập tức ngồi thẳng người: “Ta đương nhiên cầu còn không được! Diệu Ý là người ta yêu nhất đời này, nếu có thể cưới nàng làm thê tử, nhất định sẽ trân trọng yêu thương, mãi mãi không phụ nàng!”

Ta cười lớn vỗ tay, nhìn về phía bình phong: “Diệu Ý, ngươi nghe rõ chưa?”

Diệu Ý đi ra từ sau bình phong, cười tươi như hoa nhưng hốc mắt lại đỏ hoe: “Thật đúng là đồ ngốc! Nếu không phải Tú Yên nghĩ ra cách này, sợ rằng cả đời này ta cũng không đợi được chàng nói ra những lời này!”

Ta mãn nguyện lui ra, để hai người họ tâm sự.

Đêm trăng sáng tỏ, đúng là thời điểm tốt đẹp.

Diệu Ý và ca ca thuận lý thành chương đính hôn.

Cha mẹ ta vốn đã thích Diệu Ý, nghe ca ca lắp bắp nói hai người có tình ý, vội vã khen ca ca đã thông suốt. Tú Nguyệt cũng vui mừng vô cùng, quấn lấy Diệu Ý gọi loạn xạ tỷ tỷ, tẩu tẩu.

Lễ đính hôn không tổ chức linh đình, dù sao thì “tang lễ” của ta cũng sắp diễn ra. Những ngày này ta vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, mọi chuyện bên ngoài đều để cha ta diễn trò. Lão nhân gia này có chút thiên phú dị bẩm, đóng vai người cha mất ái nữ rất chân thực, mặt mũi cũng gầy đi.

Ta và mẹ trêu ông, ông thở dài não nề: “Tuy không phải thật sự mất nữ nhi nhưng nữ nhi phải đến vùng đất Tây Nam hoang vu, không biết bao nhiêu năm mới có thể gặp lại, ta sao có thể không buồn được chứ?”

Một câu nói đã nói trúng tâm sự của mẹ, khiến bà cũng buồn theo.

Vẫn là Tú Nguyệt thông minh: “Cha mẹ, tỷ tỷ đi rồi nhưng con vẫn còn đây mà. Chỉ cần con thay tỷ tỷ hiếu kính với cha mẹ, cha mẹ sẽ không phải buồn nữa.”

Ta an ủi vuốt tóc nàng.

Nàng giờ mới mười tuổi, ngây thơ hồn nhiên, chỉ biết vui vẻ bên cha mẹ. Mong rằng cả đời này nàng mãi mãi vui vẻ như vậy, sẽ không còn bị tên cầm thú kia để mắt tới nữa.

Theo đề nghị của ta, ca ca và Diệu Ý quyết định đưa ta lên đường sớm, đến quân doanh làm lễ thành hôn.

Ta muốn cứu Sư Tố Thương, mới cầu hắn làm chứng hôn cho thuộc hạ mà hắn rất coi trọng, chính là muốn thuận lý thành chương để Diệu Ý được diện kiến hắn.