Chương 5 - MỐI NỢ
“Diệu Ý, hai ba tháng, thuốc độc chậm không lấy mạng ta được nhưng nếu ta không bệnh như vậy, sẽ có người muốn nuốt chửng ta ngay.”
“Có chuyện gì vậy?” Nàng kinh ngạc: “Chẳng lẽ là bá phụ đắc tội với ai sao?” Thấy ta im lặng, nàng thở dài một tiếng, nắm lấy tay ta: “Tú Yên, nếu ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi. Chỉ có một điều, chuyện gì ta có thể giúp được, ngươi nhất định phải tìm ta.”
Ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng nhưng kiên định của nàng, trong lòng đau nhói.
Kiếp trước, nàng suýt nữa đã trở thành tẩu tẩu của ta.
Nhưng cuối cùng, ca ca chết thảm, ta bị nhốt trong hầu phủ, Diệu Ý mặc đồ tang, đội khăn trắng đi thu thập thi thể ca ca, cố gắng chôn cất ca ca xong thì nôn ra máu mà chết.
“Diệu Ý, có một chuyện, ngươi nhất định phải giúp ta.”
“Chuyện gì?”
Ta nắm chặt tay nàng: “Van ngươi, cùng ta rời đi, trở về Hoài Châu.”
Ta không ngờ rằng Đào Nguyên Thanh lại đến thăm ta.
Cũng phải thôi, gã nam nhân này từ trước đến nay vẫn luôn tự xưng là thâm tình. Kiếp trước cưới ta, hắn bèn cảm thấy rất áy náy với thanh mai trúc mã là nữ nhi của An Thuận bá. Bây giờ ta không còn sống được bao lâu nữa, hắn lại bắt đầu đối xử với ta một cách quyến luyến.
Thấy ta chống chọi với bệnh tật, hắn đầy vẻ thương xót, trong mắt ẩn chứa nước mắt: “Tú Yên cô nương, ta thật lòng muốn cầu hôn nàng. Lần đầu nhìn thấy nàng trên bãi cỏ Phương Lạc, ta đã đem lòng yêu mến, ngày đêm trằn trọc, trong mộng toàn là hình bóng nàng…”
Thực ra ta tin.
Kiếp trước, hắn hẳn đã từng yêu ta một thời gian ngắn.
Dù sao ta cũng xinh đẹp trẻ trung, Đào Nguyên Thanh ham mê sắc đẹp, sau khi thành hôn quả thực đã sủng ái ta một thời gian. Hắn cùng ta vẽ mày, cùng ta dạo vườn, vì ta mà làm thơ vẽ tranh. Cành hoa ngày đó trên bãi cỏ Phương Lạc, hắn nâng niu trân trọng kẹp vào cuốn sách thường đọc, mỗi lần nhìn thấy, đều mỉm cười một cách ngọt ngào.
Nhưng tình yêu của hắn quá ít, ít đến mức chỉ có thể cảm động chính hắn, ít đến mức thoáng chốc đã tan biến.
Ta ho khan yếu ớt: “Thế tử gia, chúng ta rốt cuộc không có duyên, vẫn nên cẩn thận lời nói thì hơn.”
Hắn tái mặt: “Tú Yên! Là ta vô năng, không thuyết phục được cha mẹ.”
Trong lòng ta cười lạnh.
Kiếp trước, khi ta tan cửa nát nhà, hắn cũng đã nói một câu như vậy.
Hắn không phải vô năng, hắn chỉ là bạc tình bạc nghĩa lại ích kỷ. Hắn biết rõ người nhà hắn đang làm gì nhưng vì điều đó có lợi cho tiền đồ của hắn nên hắn đã làm ngơ.
Chỉ sau khi mọi chuyện đã xảy ra, hắn lại giả mù sa mưa nói rằng hắn cũng chướng mắt những hành động đó, chỉ là hắn bất lực, cầu xin ta hãy thông cảm cho hắn.
Ta lười đối phó với hắn, bèn nhắm mắt giả vờ đau lòng ngất đi.
Nửa tháng sau, Bạch gia không còn khả năng duy trì việc kinh doanh ở kinh thành, bệnh tình của ta cũng không thuyên giảm. Cha ta bất đắc dĩ bán hết số gia sản cuối cùng, mời Lý y nữ cùng chúng ta đến Hoài Châu, tìm kiếm hy vọng cuối cùng để chữa bệnh cho ta.
Những người biết chuyện đều không khỏi thở dài, cảm động trước tấm lòng thương con của Bạch lão gia. Lại thở dài tiếc nuối cho cơ nghiệp tốt đẹp của Bạch gia, rốt cuộc lại bị hủy hoại trên thân một trưởng nữ vô phúc như ta. Chỉ sợ trở về Hoài Châu, Bạch gia cũng sẽ hoàn toàn suy tàn, không còn ngày nào ngóc đầu lên được nữa.
Ngày cả nhà ta rời khỏi Hoa Kinh, vừa khéo gặp Đào Nguyên Thanh.
Trên đường phố đông đúc, hai chiếc xe ngựa lướt qua nhau.